Tìm kiếm Blog này
Nơi tôi gieo những suy nghĩ, cảm xúc và góc nhìn của riêng mình về thế giới xung quanh.
BÀI ĐĂNG NỔI BẬT
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
2/8/2025 - Sáng nay tôi nghĩ về nỗi ‘sợ đói’ của một đứa 2k1
Hình như tuổi 24, 25 của tôi không chỉ là tuổi trẻ nữa, mà là tuổi bắt đầu biết “sợ đói” thật sự. Không phải kiểu sợ bỏ bữa một hôm bụng cồn cào, mà là nỗi lo “không có tiền trong túi sẽ sống sao?” – nỗi sợ mà mẹ tôi hay nhắc từ nhỏ: “Cơm áo gạo tiền nó đè cho mày thở không nổi đó con ơi.”. Và đúng là, tôi đang cảm thấy cái sợi dây xích “cơm – áo – gạo – tiền” ấy ngày càng thít chặt quanh cổ.
Khi cha mẹ không còn lo được cho tôi nữa
Quần áo cũ, túi rách, giày đau chân – tôi vẫn mặc, vẫn xách, vẫn đi
Có lúc, tôi phải xin tiền mẹ
Cái mệt bủa vây và vòng lặp cuốc cày
Thanh xuân của tôi – một chuỗi khít khao
Đôi khi tôi thấy mình như cái động cơ bé xíu, gầy gò, công suất thì nhỏ lại phải gánh quá nhiều. Nó nóng, nó rung lắc, gần như bóc cháy… Tôi buộc phải tạm nghỉ để “khởi động lại”. Nhưng mỗi lần nghỉ, cả hệ thống lại chững lại, hụt hẫng.
Tôi biết, nếu tôi ngừng hẳn, vòng tuần hoàn này sẽ dừng. Và mọi thứ sẽ sụp đổ nếu tôi sụp đổ.
Người lớn nhìn Gen Z – và điều tôi thấy ngoài mạng xã hội
Đôi khi tôi thấy đọc sách còn có ích hơn. Mạng xã hội, game, thời trang, chưng diện… nhiều khi tôi chẳng hứng thú, trong khi độ tuổi của tôi – lẽ ra – là lúc rực rỡ nhất.
Tôi lại như “bà cụ non”, chỉ mong được sống bình yên, không màng thế sự, thả hồn theo gió. Nói chuyện với bạn bè, nhiều khi… chẳng biết nói gì. Họ “fen”, “bro”, “mom”, còn tôi chỉ có: “tui, ông/bà, bạn…” – xưng hô kiểu tuổi trẻ ngày xưa.
Tôi cũng là Gen Z, nhưng không như họ.
Chỉ có một điểm chung mà các chuyên gia hay nói: Gen Z cần “tôn trọng”, muốn “được lắng nghe”, “không khuất phục hay sợ hãi”, “một khi đã dứt khoát thì không quay đầu”.
Con số 9 – và cái số “phụng sự”
Tôi có tìm hiểu đôi chút về Nhân số học. Con số chủ đạo 9 gắn với trách nhiệm, phụng sự, cho đi. Tôi nhận ra mình đúng là đang sống đúng “số mệnh” ấy – phụng sự gia đình, trả nợ cuộc đời này.
Chỉ có điều… đôi khi, chính tôi cũng không làm được những gì mình hay khuyên người khác.
Nhưng thôi, sáng mai vẫn phải dậy. Vì cơm áo gạo tiền, vì ba mẹ, và cả vì bản thân tôi.

Nhận xét
Đăng nhận xét