2/8/2025 - Sáng nay tôi nghĩ về nỗi ‘sợ đói’ của một đứa 2k1

Sáng nay, tôi nhận ra mình đã biết “sợ đói”

Hình như tuổi 24, 25 của tôi không chỉ là tuổi trẻ nữa, mà là tuổi bắt đầu biết “sợ đói” thật sự. Không phải kiểu sợ bỏ bữa một hôm bụng cồn cào, mà là nỗi lo “không có tiền trong túi sẽ sống sao?” – nỗi sợ mà mẹ tôi hay nhắc từ nhỏ: “Cơm áo gạo tiền nó đè cho mày thở không nổi đó con ơi.”. Và đúng là, tôi đang cảm thấy cái sợi dây xích “cơm – áo – gạo – tiền” ấy ngày càng thít chặt quanh cổ.

Khi cha mẹ không còn lo được cho tôi nữa

Tốt nghiệp đại học xong, cha mẹ không còn lo được cho tôi như ngày xưa nữa. Tôi phải tự bơi, tự xoay xở từng đồng để sống, để gửi về cho gia đình. Áp lực đồng trang lứa cứ thế đổ ập: thấy bạn bè cùng tuổi có gia đình êm ấm, cha mẹ còn trẻ, còn kiếm tiền rầm rầm, tụi nó thong thả chọn việc “vì đam mê”. Còn tôi, ngồi cạnh tụi nó, thấy mình… nhỏ bé.

Quần áo cũ, túi rách, giày đau chân – tôi vẫn mặc, vẫn xách, vẫn đi

Áo tôi mặc vẫn là mấy cái cũ kỹ từ thời sinh viên. Tóc mấy năm chỉ cắt ngắn cho gọn, chưa dám quay lại salon. Son môi – một cây xài cho đến cạn mới thôi, thậm chí có ngày chẳng thoa, để môi trơ trắng bệt. Giày dép mua rẻ, cứng, đi đau chân. Áo khoác hỏng dây kéo, sờn cổ tay, đen thui cũng chưa đổi nổi. Túi xách đeo đến khi đứt dây, rách lót vẫn chưa mua được cái mới. Uống một ly trà sữa – với tôi – là chuyện xa xỉ.

Có lúc, tôi phải xin tiền mẹ

Có lúc thất nghiệp một thời gian ngắn, tôi phải xin tiền mẹ. Mẹ cắt bớt chi tiêu phần sữa và đồ ăn vặt của em trai để chia cho tôi. Nghĩ đến cảnh em đang tuổi dậy thì mà phải uống ít sữa đi, ăn ít đi và nhịn thèm mấy món khoái khẩu, tôi thương nó lắm. Tôi tự hứa: “Ráng đi, lãnh lương tháng này được full, không xin mẹ nữa. Em lại có sữa uống.”

Cái mệt bủa vây và vòng lặp cuốc cày

Đi làm về, tôi mệt đến nỗi không buồn tắm. Ăn qua loa vài muỗng cơm rồi nằm vật ra. Mệt đến mức không ngủ nổi, sáng dậy vẫn mệt, nhưng rồi vẫn phải tiếp tục lê thân đi làm.

Tôi bắt đầu “sợ đói” khi không có tiền, lo cha tôi không có gạo ăn hằng ngày, sợ mẹ phải lo lắng, xoay xở. Vậy nên tôi tiếp tục “cuốc cày” – như một cái máy.

Thanh xuân của tôi – một chuỗi khít khao

Thanh xuân của tôi là một chuỗi khít khao: 16 năm đi học (tính luôn Đại học) – rồi đi làm kiếm tiền – chưa có lấy một kẽ hở cho sự tận hưởng.

Đôi khi tôi thấy mình như cái động cơ bé xíu, gầy gò, công suất thì nhỏ lại phải gánh quá nhiều. Nó nóng, nó rung lắc, gần như bóc cháy… Tôi buộc phải tạm nghỉ để “khởi động lại”. Nhưng mỗi lần nghỉ, cả hệ thống lại chững lại, hụt hẫng.

Tôi biết, nếu tôi ngừng hẳn, vòng tuần hoàn này sẽ dừng. Và mọi thứ sẽ sụp đổ nếu tôi sụp đổ.

Người lớn nhìn Gen Z – và điều tôi thấy ngoài mạng xã hội

Người lớn ngoài xã hội vẫn hay có một quan điểm chung chung: Gen Z “sướng” hơn, đẳng cấp hơn.
Họ nhìn vào mạng xã hội, chỉ thấy những đứa trẻ ngoan, xinh, bóng bẩy, check-in quán đẹp, đi du lịch, bắt trend ầm ầm. Nhưng thực tế ngoài đời – Gen Z như tôi – vẫn “cổ hủ” đấy thôi.

Lo đi làm quần quật, về đến nhà là phụ cha mẹ cơm nước. Có khi mệt quá bỏ bê bản thân, lủi lên giường nằm thiếp đi. Trend trò gì ngoài kia, tôi chẳng màng. Âm nhạc mới, phim YouTube lồng tiếng AI, clip TikTok nhảm nhí – tôi lướt qua, chẳng thèm xem.

Đôi khi tôi thấy đọc sách còn có ích hơn. Mạng xã hội, game, thời trang, chưng diện… nhiều khi tôi chẳng hứng thú, trong khi độ tuổi của tôi – lẽ ra – là lúc rực rỡ nhất.

Tôi lại như “bà cụ non”, chỉ mong được sống bình yên, không màng thế sự, thả hồn theo gió. Nói chuyện với bạn bè, nhiều khi… chẳng biết nói gì. Họ “fen”, “bro”, “mom”, còn tôi chỉ có: “tui, ông/bà, bạn…” – xưng hô kiểu tuổi trẻ ngày xưa.

Tôi cũng là Gen Z, nhưng không như họ.

Chỉ có một điểm chung mà các chuyên gia hay nói: Gen Z cần “tôn trọng”, muốn “được lắng nghe”, “không khuất phục hay sợ hãi”, “một khi đã dứt khoát thì không quay đầu”.

Ngẫm lại, tuổi trẻ thế hệ nào mà chẳng như vậy? Có chăng là thời nay, MXH và truyền thông khiến mọi thứ thấy rõ hơn, nói nhiều hơn – nên người ta tưởng Gen Z khác biệt hẳn.
Tôi nghĩ, chúng ta giống nhau nhiều hơn là khác biệt.

Con số 9 – và cái số “phụng sự”

Tôi có tìm hiểu đôi chút về Nhân số học. Con số chủ đạo 9 gắn với trách nhiệm, phụng sự, cho đi. Tôi nhận ra mình đúng là đang sống đúng “số mệnh” ấy – phụng sự gia đình, trả nợ cuộc đời này.

Chỉ có điều… đôi khi, chính tôi cũng không làm được những gì mình hay khuyên người khác.

Nhưng thôi, sáng mai vẫn phải dậy. Vì cơm áo gạo tiền, vì ba mẹ, và cả vì bản thân tôi.

Nhận xét