28/8/2025: Đóa hồng của sự im lặng...

Vườn tâm hồn của Trinh – Ngày 28 tháng 8, 2025

Có những ngày, lòng mình nặng như có một tảng đá đè lên. Không phải vì một biến cố lớn lao nào, mà vì những chuyện vụn vặt, những lời nói tưởng như thoáng qua nhưng để lại một vết xước sâu bên trong. Mình giỏi giấu cảm xúc, nhưng không có nghĩa là trong lòng không đau.

Mình đã quen với việc… “ngồi yên cũng bị réo tên”.

Những thị phi không hề tìm kiếm, nhưng chúng cứ tìm đến mình. Mình bị ép đứng vào giữa những câu chuyện không thuộc về mình, bị gắn mác, bị quy chụp, bị phán xét… và quan trọng nhất: mình không được phép lên tiếng.

Không phải vì mình sai. Mà vì càng phản kháng, họ càng ghét.

Càng đáp trả, họ càng có cớ để châm chọc.

Thế là mình chọn im lặng. 

Những lần trái tim nhói lên

Hôm qua, và cả hôm nay, có lẽ trái tim mình rung động nhiều hơn bình thường. Không phải rung động vì yêu thương, mà vì những nỗi buồn chồng chất. Mình thấy đau ngực, thấy khó thở, thấy tâm thức bên trong như đang khóc. Đêm về, mình mơ thấy mình khóc — khóc vì một nỗi sợ mất mát nào đó mà chính mình cũng không gọi tên được.

Khi tỉnh giấc, nước mắt không còn, nhưng cảm giác mệt mỏi thì vẫn nguyên vẹn. Đến mức… không còn khóc nổi, không còn than vãn nổi, không còn buồn nổi. Chỉ có thể tiếp tục làm việc, rồi khi buông ra thì chơi game, mệt quá thì ngủ, và tự lơ đi cảm xúc của bản thân. Như một cách để tồn tại, hơn là để sống.

Chuyện cái thùng rác và những lời bóng gió

Có những điều nhỏ thôi, nhưng nó khắc sâu vào trí nhớ mình. Hôm đó, bà lao công vào phòng làm việc, nơi có ba người, tính cả mình. Bà ấy mang thùng rác đi đổ, rồi vừa làm vừa buông một câu:

“Vô lấy thùng rác đổ rồi mới về được, để không thôi đồ chay bỏ trong đây hôi, cô chủ cổ không chịu. Ăn chay bỏ vô đây có nước lèo hôi rình à.”

Trong phòng có ba người, chỉ một mình mình ăn chay. Lời nói đó, rõ ràng là nhắm thẳng vào mình. Hai người còn lại nhìn mình, rồi nhìn bà ấy. Còn mình… lặng im, mắt vẫn dán vào màn hình, tay gõ bàn phím, như thể không nghe thấy gì. Nhưng trong lòng thì… nhói một cái.

Từ hôm đó, mình ăn uống xong thì tự gom rác của mình mang ra bỏ thẳng vào thùng lớn trước cổng công ty. Không phải vì mình sợ, mà vì mình muốn tránh phiền.
Đúng ra thì việc dọn thùng rác, vệ sinh phòng là công việc của bà ấy. Mình bỏ rác đúng nơi quy định. Nếu ngay từ đầu thùng rác trong phòng ghi rõ “chỉ bỏ giấy văn phòng” thì mình đã biết để phân loại. Nhưng dù thế nào đi nữa, bà ấy vẫn có trách nhiệm phải dọn rác trong giờ làm việc của bà ấy.

Mình chọn tự dọn rác của mình không phải vì nhận sai, mà vì không muốn phí năng lượng cho những cuộc đôi co lải nhải. Mình cần sự yên ổn hơn là những trận đấu lý vô nghĩa.

Khi mình phải im lặng

Không chỉ một lần. Ở bệnh viện trước đây, mình cũng từng va chạm với một cô lao công khác. Mình không gây sự, nhưng cô ấy luôn tìm cách soi mói, châm chọc, kết tội mình. Mình nhận ra một điều:

Nếu mình tức giận, mình thua.
Người ta sẽ càng vui, càng được đà làm tới.

Thế là mình học cách nhịn.
Nhịn không phải vì yếu đuối. Nhịn vì mình chọn giữ bình yên cho trái tim mình.

Nhưng nhiều lúc, tự hỏi bản thân:
Mình sẽ phải chịu đựng sự ức hiếp của người khác đến bao giờ?
Mình có quyền lên tiếng bảo vệ chính kiến của mình không?
Cái quyền được tự do thể hiện cảm xúc, suy nghĩ của mình — từ khi nào lại phụ thuộc vào “sự phê duyệt” của người khác?

Mạng xã hội của mình, blog của mình, cộng đồng của mình.
Nhưng họ lại áp đặt suy nghĩ, bắt mình gỡ bài, bắt mình viết theo ý họ. Nếu không, họ sẽ gây khó dễ hơn, dữ tợn hơn. Và để bảo vệ bản thân, mình đành xóa bài.

Nhưng mình không cam tâm.
Mình không phục.
Chỉ là… mình tạm thời lùi một bước để giữ lấy một khoảng bình yên mong manh.

Kết

Có người sẽ gọi đây là yếu đuối. Nhưng mình không nghĩ vậy.
Bởi để chọn im lặng giữa những lời công kích, để chọn yên ổn thay vì hơn thua, để chọn tránh đi thay vì đôi co — tất cả đều đòi hỏi sự mạnh mẽ.

Mình đang học cách bảo vệ bản thân theo một cách riêng.
Dù đôi lúc cảm thấy cô đơn, bị hiểu lầm, bị soi mói, thì vẫn còn một nơi để trở về: Vườn tâm hồn này.
Một góc nhỏ, nơi mình được thở, được lắng nghe chính mình, được trồng những đóa hồng từ nỗi đau.

Và hôm nay, một đóa hồng mới vừa nở… 🌹

Nhận xét