7/8/2025: Cô độc là cái giá của sự thức tỉnh...
Họ nhìn đâu cũng chỉ thấy tiền, danh, địa vị… Họ chực chờ đấu lý, chứ không chịu lắng nghe. Họ không đọc kỹ từng chữ để hiểu, mà chỉ săm soi từng câu để phản bác. Cái họ quan tâm là làm sao để hạ bệ người khác, chứng minh mình đúng, dù chẳng có chút hiểu biết nào về đạo lý hay chánh pháp.
Tôi – một người chỉ mới học được chút ít về đạo – dẫu lý thuyết còn nông cạn, hiểu biết còn hạn hẹp, nhưng hôm ấy tôi đã dám viết một bài chia sẻ thật lòng trên trang cá nhân. Một bài viết ngắn thôi:
“Người vô minh thường khuyên ta ăn mặn, nhưng lẽ nào ta vì một miếng ăn mà đành lòng sát sanh? Thật nực cười! Nếu dễ dãi đến vậy, thì ngay từ đầu ta đã chẳng phát nguyện trường chay, giữ giới. Ta chọn con đường này bằng sự tỉnh thức và lòng từ bi, không dễ dàng lung lay bởi lời khuyên răn nông cạn. Dù họ nói thế nào, ta vẫn giữ vững nguyên tắc của mình. Chỉ tiếc thay cho những ai gieo lời xúi giục người khác phá giới – quả báo cho sự thiếu hiểu biết ấy, sớm muộn cũng sẽ đến.
Nếu vì một mình ta ăn chay mà khiến bạn cảm thấy phiền lòng hay vất vả vì phải chuẩn bị riêng một phần chay, thì xin bạn đừng lo. Ngay từ đầu, ta chưa từng mong đợi ai phải phục vụ riêng cho mình. Nếu thấy không tiện, bạn cứ thoải mái — ta đến với tấm lòng chân thành, không đòi hỏi. Có mặt, chứng kiến, và gửi lời chúc mừng đến gia chủ là đủ. Chốc lát, ta sẽ ra về. Ta ăn rất đơn giản, nên xin đừng ái ngại nếu chẳng có gì để đãi. Tâm ý mới là điều đáng quý nhất.”
Tôi tưởng đâu đây chỉ là một lời giãi bày bình thường, nhưng không ngờ lại chạm phải làn sóng công kích. Nhiều người tràn vào tổn thương tôi bằng đủ lời lẽ – như thể tôi vừa xúc phạm họ chỉ vì tôi chọn con đường riêng. Họ cho rằng tôi cố chấp, bệnh hoạn, hoặc lập dị… Dường như họ ném đá vào một người khổ hạnh chỉ có chút lòng tự tôn và khát khao học đạo, mà không hề cân nhắc rằng tôi không hề làm gì tổn thương đến họ.
Chỉ có mẹ là cảm thông và tôn trọng tôi. Còn ba – người tôi luôn mong đợi sự chở che – thì dù công nhận tôi nói đúng, lại không đứng về phía tôi. Ông cho rằng tôi quá thẳng thắn khi đăng bài như thế, rằng tôi sẽ chuốc lấy tổn thương. Đúng là ông không sai… nhưng việc ông nói ra sự thật đó chỉ khiến tôi càng thêm mất niềm tin, nhất là khi tôi vừa mới có thể ngẩng mặt lên một chút sau những ngày dài âm thầm chịu đựng.
Tôi đã tắt chế độ công khai của bài viết ấy. Tôi không sợ sự phản đối – tôi chỉ thấy phiền.
Trang cá nhân với hơn 3.000 người theo dõi giờ đây chẳng còn là nơi tôi được là chính mình. Nó chỉ có thể là nơi chia sẻ những gì vui vẻ, tạm bợ, bóng bẩy – như một chiếc mặt nạ phải đeo khi ra đời.
Còn con người thật của tôi – với tất cả những trăn trở, những mong cầu giữ giới, giữ tâm, giữ thiện – giờ đây chỉ có thể tồn tại trong cộng đồng nhỏ của riêng tôi, hoặc fanpage cá nhân, nơi ít ai quen biết.
Từ hôm qua đến nay, trái tim tôi bị rung động nhiều lần. Một loại chấn động không đến từ bên ngoài, mà từ nỗi buồn sâu trong tâm hồn – khi tôi cảm nhận rõ ràng có quá nhiều người không hiểu được điều tôi đang theo đuổi. Họ nhìn tôi với ánh mắt lo ngại, nghi ngờ. Họ cho rằng tôi sai, tôi cực đoan, tôi sống kỳ lạ. Nhưng họ có hiểu đâu – con đường tôi chọn không phải để hơn thua, mà là để giải thoát.
Giống như bạn nói:
“Các bậc tu hành thuở xưa, nhiều vị cũng từng bị cho là dị đoan, điên rồ, bị ruồng bỏ, bị chửi rủa... nhưng các Ngài vẫn giữ vững tâm mình, cho đến khi trái tim người đời đủ mềm để nhận ra ánh sáng nơi họ.”
Đúng vậy. Nhưng tiếc thay… khi người đời chịu mở mắt để thấy thì các Ngài đã nhập Niết Bàn, đã đi mất tiêu rồi. Nên họ mãi rời xa Chánh pháp – vì ánh sáng đã rời đi trước khi họ kịp nhận ra.
Tôi cũng chẳng phải bậc giác ngộ, càng không dám ví mình với Thánh nhân. Nhưng tôi thấy con đường của mình ngày càng cô độc, càng khó đi – và đầy gạch đá. Đôi lúc tôi cũng nghĩ: hay là lui về, sống âm thầm, trao dồi nội tâm, chờ ngày viên mãn? Bởi đường đời còn dài, và tôi sẽ còn phải học cách ẩn nhẫn rất nhiều.
Thật chán ngán khi nhận ra rằng con đường mình đi, hóa ra nhiều người đã đi rồi – mà tôi lại phải học cách thích nghi giống họ, dù lòng tôi chưa muốn. Dù vậy… tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi sẽ im lặng, nhưng không tắt ánh sáng. Tôi sẽ tiếp tục sống tử tế, không mong được hiểu, chỉ mong đừng đánh mất mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét