9/8/2025: Những giai điệu cũ và nỗi cô đơn chưa bao giờ biến mất...
Có những bài hát không chỉ là âm nhạc, mà còn là những cánh cửa dẫn thẳng về quá khứ. Chỉ cần một giai điệu quen thuộc, tất cả cảm giác ngày xưa lại ùa về – nguyên vẹn, rõ ràng đến mức tưởng như mình đang sống lại khoảnh khắc đó. Đêm qua, tôi đã mở cánh cửa ấy… và gặp lại chính mình của nhiều năm trước.
Đêm qua, tôi lại nghe những bài hát cũ
Dạo này, tôi ít nghe nhạc lắm. Thế mà đêm qua, chẳng hiểu sao lại đeo tai nghe, mở lại những ca khúc mình mới cover gần đây. Tôi vốn có thói quen hát lại những bài mình thích, thu âm để nghe lại. Bản nào thấy ổn thì tôi chỉnh sửa, đăng lên kênh YouTube cá nhân.
Nhưng đêm qua, khi giai điệu vang lên, một cảm giác cô đơn, buồn tẻ lại ùa về.
Những bài tôi hát không phải nhạc đang hot bây giờ. Toàn là những ca khúc từng nổi tiếng trước năm 2010, trước năm 2020 – cũng là khoảng thời gian tôi thấy mình cô đơn, buồn bã và sợ hãi nhất. Hồi đó, tôi hay một mình hát lại những bản nhạc ấy và đăng lên một fanpage cá nhân cũ. Giờ thì tôi không đăng ở đó nữa. Trên trang ấy có quá nhiều người quen mà giờ đây đã trở nên xa lạ. Quá nhiều kỷ niệm thời học trò – mà thời đó với tôi chỉ toàn là cô đơn và lạc lõng. Nếu có thể quay lại… tôi cũng chẳng muốn.
Sáu năm trôi qua, nhưng cảm giác ấy vẫn còn nguyên, đặc biệt là khi tôi ở một mình trong đêm tối, đeo tai nghe và nghe lại những giai điệu ấy. Có thể bây giờ tôi hát nhẹ nhàng hơn, giọng nghe ổn hơn. Nhưng nét buồn trong giọng hát vẫn như ngày nào. Và khi điểm lại, tôi nhận ra mình hầu như không hát nhạc vui. Rất hiếm. Dường như giọng của tôi cũng không hợp với sự sôi động. Nó hợp với những bài nhiều tâm sự, nhiều thổn thức hơn.
Thanh xuân của bạn có gì vui không?
Chắc là nhiều kỷ niệm đẹp nhỉ – những chuyến đi chơi cùng bạn bè, những mối tình ngây ngô thời đi học, cảm giác được ngồi cạnh hay được người mình thích quan tâm, một cái nắm tay, một ánh mắt ngưỡng mộ ai đó đẹp trai, học giỏi.
Còn tôi… tôi chỉ ngưỡng mộ ký ức của các bạn. Vì tôi chẳng có những điều đó. Tôi chỉ có âm nhạc. Nhưng ngay cả âm nhạc tôi yêu thích cũng hiếm khi trùng với ai. Nên mỗi khi nghe lại, tôi vẫn thấy mình lạc lõng.
Gần đây, khi tôi đăng nhạc lên kênh YouTube cá nhân, có một người anh đều đặn để lại bình luận. Anh ấy nghe hết, không bỏ sót bài nào. Điều đó cũng khiến tôi thấy an ủi… Ít ra, giờ đây tôi vẫn có những người bạn online tử tế, biết lắng nghe và đồng cảm với nỗi buồn, sự cô đơn của tôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét