6/8/2025: Tôi đã từng là một cô gái thẳng thắn đến mức chẳng ai ưa nổi
Tôi từng là một cô gái hoạt bát, thẳng thắn đến nỗi... ai cũng ghét. Cái kiểu thẳng như ruột ngựa, không biết nịnh nọt, không biết giả vờ, chẳng ai chịu nổi. Có những lần, tôi bị cả một nhóm bạn đồng loạt xa lánh, không ai muốn ngồi cạnh, không ai muốn nói chuyện. Họ gạt tôi sang một bên, như thể sự tồn tại của tôi là chướng ngại.
Tôi thật thà đến mức chẳng có lời nói dối nào tôi chấp nhận nổi. Tôi không thể làm ngơ trước những thiên vị rõ ràng – nhìn thấy người khác được ưu ái chỉ vì họ “biết điều”, còn tôi thì lặng lẽ trong một góc, với ánh nhìn lạnh nhạt và sự hiểu lầm thường trực. Tôi không thích những điều bất công, và vì điều đó, nhiều người nói tôi nhỏ nhen, ích kỷ.
Tôi thiếu thốn. Thiếu tình thương. Thiếu sự tôn trọng. Và có lẽ vì vậy mà tôi trở nên khó ưa, khó gần, và khó hòa đồng.
Tôi tìm đến một nơi không ai trả lời, nhưng tôi lại thấy bình yên
Những lúc không biết nói cùng ai, tôi chọn cách ra mộ ông bà cố. Tôi chắp tay, lặng lẽ tâm sự với những linh hồn mà tôi tin là vẫn còn đang lắng nghe. Với Phật, với Bồ Tát – dẫu không hiện hữu rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng nào đó rất dịu dàng, đang lắng nghe và xoa dịu trái tim tôi.
Không một lời đáp lại. Nhưng sự bình yên vẫn len vào lòng tôi như nước ngầm thấm qua đất khô.
Tôi sống gần ba, nhưng lại quen ở một mình
Giờ đây, sau nhiều năm sống xa cách, tôi đã sống gần ba hơn. Nhưng tôi đã quen với một mình. Quen với sự im lặng, với thế giới tưởng tượng của riêng mình. Có những khoảnh khắc, tôi thấy phiền khi người khác đến gần và muốn trò chuyện. Không phải tôi ghét họ, mà là... tôi không biết phải phản hồi sao cho đúng. Tôi đã quá quen với việc ở trong thế giới riêng – nơi tôi không bị phán xét, không bị hiểu sai.
Tôi có phải là kẻ lập dị?
Đôi lúc, tôi tự hỏi: “Mình có lập dị quá không?”. Vì tôi từng rất mong có người hiểu được nội tâm của mình, nhưng rồi tôi nhận ra... họ không thể. Và chính tôi cũng không thể hiểu được họ. Cái khoảng cách giữa người và người, nó không chỉ là ngôn ngữ hay cử chỉ – mà là tầng sâu trong tâm hồn, nơi mà không phải ai cũng đủ lặng để lắng nghe...
- Tôi nói ra thì bị cho là ích kỷ, nhỏ mọn, lì lợm.
- Tôi im lặng thì bị cho là ngầm thừa nhận những tính xấu đó.
- Tôi cố gắng giải thích, chỉ khiến họ càng có định kiến sâu hơn về tôi.
Cuối cùng, tôi chọn... im lặng. Không phải vì tôi sai, mà vì tôi biết có cố gắng đến mấy, cũng không ai hiểu được một trái tim đang khép lại để tự bảo vệ mình.
Tôi quay lưng – không phải vì ghét, mà vì đã quá mỏi mệt
Tôi chọn quay lưng với những người không hiểu mình. Không phải để trả đũa. Mà là để quay về với những điều mà tôi tin là có ý nghĩa hơn: niềm tin vào bản thân, vào tâm linh, vào những điều lặng thầm nhưng sâu sắc.
Có người nhìn thấy tôi khác...
Trong cuộc sống, vẫn có những người đặc biệt. Họ không nhìn tôi qua cách ăn mặc hay cách cư xử bề ngoài. Họ nhìn sâu hơn.
Có người từng nói: "Đừng nhìn vẻ ngoài của cô bé này. Trông nó rất đời thường, nhưng thực ra... nó đang tu."
Lại có người bảo: "Nó có tâm rồi. Từ đây về sau việc sẽ tới hoài không dứt – vì nó có sứ mệnh mà chưa biết thôi."
Nghe những lời đó, tôi vừa ngạc nhiên, vừa cảm động. Chẳng lẽ tôi thật sự đã được trao cho một sứ mệnh gì đó?
“Ông Năm xử cho con”
Có một lần, tôi thành tâm cầu xin một vị ở rất xa – cách tôi hàng trăm cây số. Và rồi, tôi tìm đến gặp. Khi tới nơi, vị đó nói với tôi: "Con nói đi, ai đang ức hiếp con. Ông Năm xử cho!"
Lúc đó, tôi cảm thấy mình được bảo vệ. Có ai đó hiểu nỗi đau thầm kín trong lòng tôi. Không cần giải thích nhiều, không cần biện hộ. Họ tin tôi, và đứng về phía tôi.
Tôi xúc động vô cùng. Dù thân xác này không thể lúc nào cũng tới thăm họ, nhưng trong lòng tôi – tôi luôn kính trọng và biết ơn những con người như thế.
Người thân thì không thể hiểu tôi
Nhưng những người thân quen – những người tôi từng mong mỏi họ hiểu – thì lại không thể. Họ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, lo lắng, thậm chí dè chừng. Họ không hiểu vì sao tôi lại sống khép kín, trầm lặng, khác biệt.
“Con nhỏ đừng cho nó vô đạo sớm quá, tội nghiệp nó lắm” – họ bảo thế.
Tôi hiểu rồi... vì sao người ta nói vậy
Giờ đây, tôi mới thấm câu nói đó. Bởi vì... khi còn trẻ mà đã ngộ ra chân lý, đã nhìn thấy rõ bản chất của khổ đau, thì cuộc đời phía trước sẽ rất dài và rất buồn. Không phải buồn vì cô đơn, mà vì phải tiếp tục sống, tiếp tục chứng kiến, tiếp tục va chạm trong một thế giới mà mình đã nhìn rõ là vô thường, là khổ, là giả tạm.- Nội tâm bị giằng xé.
- Khó hòa nhập với cộng đồng.
- Nếu đạt được "Pháp nhãn thanh tịnh", nhưng phải tiếp tục sống cùng người u minh thì... bất lực.
Tôi không mong ai hiểu hết về mình nữa...
Có lẽ tôi đã đi qua cái giai đoạn mong cầu người khác hiểu mình. Tôi không oán trách nữa. Cũng chẳng buồn nhiều như trước.
Tôi chấp nhận rằng: Có những tâm hồn là vùng đất riêng, không thể vẽ bản đồ cho người khác bước vào. Có những nỗi đau chỉ có thể tự vượt qua, chứ không thể chia sẻ. Có những người chỉ cần âm thầm đứng phía sau bảo vệ mình, như ông Năm đã từng làm, là đủ.
Và như thế, tôi tiếp tục đi…
Tôi sống lặng lẽ. Tin vào điều mình tin. Làm những việc mình cảm thấy có ý nghĩa. Và nếu có một sứ mệnh nào đó đang đợi, tôi sẽ không cưỡng lại nữa.
Không ai hiểu, cũng không sao. Không ai đồng hành, cũng không sao. Chỉ cần tôi vẫn giữ được cái tâm ban đầu – cái tâm thật, cái tâm sáng thì tự khắc, đường sẽ mở.
Một cô gái từng bị gọi là lập dị, và bây giờ vẫn đang sống như thế. Nhưng không còn thấy buồn nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét