8/9/2025: Khi trái tim biết khóc...

 

Có những thay đổi đến rất khẽ, đến mức ta chẳng nhận ra… cho đến một ngày, khi ngồi trước màn hình, xem một bộ phim, nước mắt bất chợt rơi.

Ngày xưa, tôi không hiểu vì sao người ta có thể khóc vì một câu chuyện trên phim. Nội tôi hay khóc khi xem những cảnh buồn, bạn bè bằng tuổi cũng có thể sụt sùi theo nhân vật… còn tôi thì không. Tôi cứ nghĩ mình là người lý trí, hay có lẽ trái tim tui lúc đó còn “đóng kín”, chưa đủ lớn để đồng cảm.

Thế nhưng dạo gần đây, khi xem Hoài Ngọc Truyền Kỳ, tôi đã khóc. Không chỉ một lần, mà nhiều lần. Khi nhân vật khóc vì tình thân, khi họ hi sinh tất cả, khi họ chịu đựng sự lừa gạt và mất mát… tôi thấy cổ họng nghẹn lại, và nước mắt cứ thế trào ra.

Có một cảnh làm tôi nhớ mãi: vị hoàng tử từ nhỏ sống cô độc, tưởng rằng bị cha mẹ bỏ rơi, tưởng rằng mình chẳng có ai trên đời. Mãi đến khi lớn lên, anh mới biết cha mẹ chưa từng rời bỏ anh, chỉ là lặng lẽ bảo vệ từ xa. Lúc đó, tôi khóc vì nhân vật, nhưng trong những giọt nước mắt ấy, có cả một phần của chính tôi. Có lẽ bởi vì tôi cũng từng sống xa cha mẹ hơn mười năm, từng mang trong lòng những khoảng trống khó gọi tên.

Tôi nghĩ, hóa ra sự trưởng thành không phải chỉ tính bằng tuổi tác, mà còn tính bằng những lần trái tim biết rung động vì người khác. Khi một nỗi đau của nhân vật khiến mình nhói lòng, khi hạnh phúc của họ khiến mình mỉm cười, đó là lúc trái tim mình lớn thêm một chút.

Và có lẽ, điều đẹp nhất của việc lớn lên… chính là ta học cách khóc cho người khác, học cách nhìn thấy chính mình trong những câu chuyện không phải của mình. Những giọt nước mắt đó không chỉ là buồn — đó là sự thấu hiểu, là một bước tiến của tâm hồn, là dấu hiệu rằng mình đã biết mở lòng.

Hôm nay, tui nhận ra một điều:

Đôi khi, những giọt nước mắt không đến từ nỗi đau hiện tại… mà đến từ sự đồng cảm. Và khi trái tim đủ mềm để khóc cho người khác, đó là lúc nó đang học cách yêu thương sâu hơn.

Nhận xét