Một ước mơ được gọi tên
Hồi lớp 8, lớp 9, tôi đã có một “tài sản” mà đến tận bây giờ vẫn còn thấy bồi hồi khi nhớ lại: một cuốn truyện đầu tay. Tôi viết nó suốt gần hai năm, gom góp từng ý tưởng, từng dòng chữ, để rồi một ngày lấy hết can đảm gửi cho cô giáo dạy Văn – người mà thời ấy, chúng tôi vẫn kính trọng gọi bằng cái tên thân thương: mẹ.
Cô đã dành cả đêm bận rộn để đọc hết cuốn truyện, rồi sáng hôm sau gọi riêng tôi lại, khen ngợi bằng những lời khiến tôi như bay lên chín tầng mây:
“Cô không nghĩ trong cái đầu nhỏ nhắn ấy lại có cả một vũ trụ. Cô đọc mà như đang xem một bộ phim cổ trang Việt Nam dài mấy chục tập vậy…”
Nghe có vẻ hơi quá, nhưng ở khoảnh khắc đó, tôi thực sự thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vì những dòng chữ của mình không còn nằm lặng lẽ trên giấy, mà đã chạm đến tâm hồn một người khác.
Sau này, tôi mất đi file gốc, chỉ còn ba bản in. Một bản tôi tặng cô, một bản cho bạn thân, còn bản cuối cùng lại được người chị em họ “mua lại” vì đọc quá cuốn. Thế là, tác phẩm đầu tay của tôi được lưu giữ theo cách rất đặc biệt – trong tay những người trân quý nó.
Năm 2020, khi đã là sinh viên, tôi quyết định viết lại truyện đó. Lần này, tuyến nhân vật dày dặn hơn, cốt truyện được mở rộng như một bộ phim dài tập. Tôi viết, rồi ngưng, rồi lại viết. Đến nay đã 5 năm, tôi mới hoàn thành được ba chương đầu. Câu chuyện phía sau còn rất dài, và tôi vẫn chưa biết khi nào mới có thể đặt dấu chấm cuối cùng.
Điều thú vị là, tôi chưa từng giỏi Văn. Điểm số thời trung học chỉ loanh quanh 6,5 – 7,5. Vậy mà số phận lại gắn tôi với chữ nghĩa. Từ việc viết đề án, tổng hợp luận văn cho cả nhóm thời đại học, cho đến công việc hiện tại – viết content, sáng tạo nội dung cho doanh nghiệp – tất cả đều xoay quanh chữ. Gia đình từng bảo: “Làm nhà văn nghèo lắm, hãy nhìn Hàn Mặc Tử mà làm gương”. Nhưng rồi chính nghề viết, thứ mà mọi người lo sợ sẽ khiến tôi khổ, lại đang nuôi sống tôi từng ngày.
Có lúc, tôi nghĩ chắc mình đã đi đúng hướng. Dù học gì, làm gì, cuối cùng tôi vẫn trở về với con đường chữ nghĩa. Và sâu trong lòng, tôi vẫn mong một ngày nào đó có thể giới thiệu với mọi người:
“Đây là một tác phẩm của Mai Trinh.”
Một cuốn sách được ai đó nâng niu, lật từng trang, cảm nhận tâm hồn tôi – giống như cách cô giáo, người bạn thân, hay chị em họ của tôi đã từng cảm nhận.
Ba tôi bảo: “Ước mơ rồi sẽ thành sự thật thôi. Nếu con muốn, ba sẽ chở con về bái tượng Khổng Tử, xin phép cho con được xuất bản.”
Tôi đang trong quá trình chuẩn bị... Câu chuyện vẫn còn dang dở. Nhưng tôi tin, giấc mơ năm 15 tuổi ấy, dù có ngủ yên thêm vài năm nữa, một ngày nào đó vẫn sẽ được gọi tên.
#vuontamhoncuatrinh

Nhận xét
Đăng nhận xét