Người trầm lặng vẫn nở hoa

Trước khi nghỉ việc ở chỗ làm cũ vài tháng, tôi đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, tôi lê từng bước chân nặng nề, dắt theo một chiếc xe đạp cũ kỹ, bánh xe đã xẹp lép và còn cong cả vành. Bước chân tôi mỏi rã rời, nặng đến mức gần như không nhấc nổi. Tôi không biết mình đã đi bao xa mới tìm thấy một chỗ có thể sửa và bơm bánh xe. Nhưng nơi đó lại là kiểu tự phục vụ.

Tôi thấy có một người đàn ông đang tự lấy ống bơm bánh xe của ông ấy. Tôi cũng học theo, tự lấy một ống bơm cho mình. Nhưng tôi không biết rằng cái ống tôi cầm lại là ống bơm khí nóng. Vì vậy, bánh xe của tôi bị thủng một lỗ ở đầu van — hết cứu. Tôi đành tiếp tục dắt bộ, từng bước một, hy vọng sẽ sớm về tới nhà.

Dọc đường, tôi gặp vài cô bán trái cây và hàng tạp hóa. Họ cổ vũ tôi: “Cố lên, sắp tới rồi!”

Tôi cố gắng đi thêm, chắc cũng gần một cây số. Thật sự, trước mặt tôi có một ngã ba. Tôi nên rẽ trái hay rẽ phải?

Đến đó thì tôi tỉnh giấc.

Không lâu sau, tôi bắt đầu làm việc ở nơi mới. Ban đầu, tôi nghĩ mình có thể làm yên ổn và lâu dài. Nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra mong muốn của sếp ngày một cao hơn. Với khả năng của tôi, có lẽ vẫn có thể đáp ứng được, nhưng tôi đã chán ngán cái cảnh phải hao mòn tâm trí để phục vụ cho sự phát triển và vươn lên của người khác.

Đó là trạng thái mệt mỏi kéo dài có lẽ chính là điều mà giấc mơ kia đã báo trước: thời gian tới tôi sẽ rất mệt, nhưng vẫn sẽ có vài người thật sự thương và hiểu tôi, cổ vũ tôi đi tiếp đoạn đường ngán ngẩm đó. Còn đến ngã ba, tôi sẽ rẽ hướng nào tôi cũng chưa rõ. Có thể, cuộc đời sẽ “lên voi hoặc xuống chó” sau khi trải qua đoạn thử thách cuối cùng của năm.

Và... trong mắt bạn, bạn nhìn sự ít nói và trầm lặng của tôi như thế nào?

Là một vẻ đẹp tâm hồn khác biệt, đáng tôn trọng, hay là một khuyết điểm to tướng cần phải sửa gấp?

Nếu bạn nghĩ theo lối thứ hai, thì tôi xin thưa rằng tôi luôn chào đón những người giống như tôiNgồi cùng với tôi, chúng ta cùng nhau im lặng, cùng nhau làm tốt công việc của mình.

Người im lặng, có vẻ ngờ nghệch hay ngáo ngơ mà bạn đang xem thường, chế nhạo ấy thật ra chứa đầy những ký ức u buồn kéo dài qua năm tháng, những điều họ chưa thể tự vượt qua, hoặc là họ đang ôm ấp một giấc mơ, một hoài bão lớn lao hơn cả những người đang làm “ông hoàng bà chúa” ngoài kia.

Nhưng họ là quả rụng không đúng mùa, là hạt mầm bị chôn sâu dưới tầng đất lạnh, bị xã hội phủ đầy lá khô, không thấy ánh nắng. Giống như họ, tôi cũng bị cái xã hội văn minh tiến bộ này, nơi người ta nói chuyện bằng chiến lược và đồng lời trên bàn nhậu, gạt sang một bên. Cho vào một xó, bố thí vài đồng lương, một bữa tiệc có một chỗ ngồi mà chẳng ai đoái hoài.

Bé con, trầm tính, ít nói, ăn chay trường như tôi thì có gì để người ta muốn tìm hiểu? Mà cái cách tìm hiểu của người ta cũng khiến cho tôi cảm thấy khó chịu. Bởi vì họ hỏi để tìm lý lẽ bài bát, tranh luận đúng sai với tôi. Tôi thật khó ở nhỉ?

Tôi xin thưa rằng, tôi hoan nghênh những ai có triệu chứng như tôi, hoàn toàn lành tính vào ngồi cùng bàn.

Rồi chúng tôi cùng nhau lắng nghe, và sẽ nói chuyện rôm rả cho bạn thấy...

#vuontamhoncuatrinh

Nhận xét