Tìm kiếm Blog này
Nơi tôi gieo những suy nghĩ, cảm xúc và góc nhìn của riêng mình về thế giới xung quanh.
BÀI ĐĂNG NỔI BẬT
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Giáo viên - Học sinh và mâu thuẫn giáo dục đương đại
ĐỀ TÀI NGHỊ LUẬN
Trong vài năm trở lại đây, nền giáo dục Việt Nam xuất hiện một mâu thuẫn ngày càng lớn: nỗi khó khăn và áp lực của những giáo viên tâm huyết với nghề. Nếu như trước đây, việc răn dạy học sinh bướng bỉnh, thiếu ý thức bằng các hình thức như phạt đứng, phạt quỳ, hoặc đánh nhẹ bằng thước nhằm tạo kỷ luật là chuyện bình thường, thì hiện nay, chỉ cần một lời nhắc nhở nghiêm khắc hay biểu hiện bực bội nhỏ của giáo viên cũng đủ khiến họ đối diện nguy cơ bị quay lén, lan truyền lên mạng và chịu sự chỉ trích nặng nề. Nhiều giáo viên lo sợ bị hiểu sai mục đích giáo dục, bị báo chí phanh phui và dư luận tấn công. Họ truyền nhau kinh nghiệm rằng: không được giận, không được la, không được quá nghiêm; chỉ nên mỉm cười, giảng bài cho xong giáo án rồi bước ra khỏi lớp mặc kệ học sinh có nghiêm túc hay không.
Tình trạng này xảy ra nhiều nhất ở bậc trung học cơ sở và trung học phổ thông. Vậy vai trò của giáo viên trong bối cảnh hiện nay là gì? Giáo viên có thật sự sai khi nhắc nhở và răn dạy học trò? Và ngược lại, học sinh ngày nay đã thực sự làm đúng trách nhiệm học tập và xây dựng môi trường giáo dục chưa?
Hãy viết một bài nghị luận trình bày quan điểm của bạn về vấn đề trên.
BÀI VĂN MẪU
Mở bài
Trong những năm gần đây, dư luận nhiều lần xôn xao trước các đoạn video, bài báo giáo viên la mắng, tịch thu điện thoại, khẽ tay, nhắc nhở học sinh trong lớp rồi bị phụ huynh hoặc một cá nhân nào đó quay lén đăng lên mạng. Sự lan truyền nhanh chóng của mạng xã hội khiến một hành động giáo dục có thể bị thổi phồng, bóp méo hoặc bị diễn giải sai lệch chỉ trong vài giờ. Giữa thời đại mà chiếc điện thoại có thể trở thành "vũ khí" gây áp lực, nhiều giáo viên tâm huyết - những người lái đò thầm lặng lại trở thành đối tượng bị soi mói, phán xét và tổn thương. Áp lực tâm lý và mất tiềm tin nghề nghiệp, rất nhiều giáo viên chọn nghỉ việc và đổi nghề. Điều này tạo ra một mâu thuẫn lớn: giáo viên đang dần mất đi quyền thực thi kỷ luật, trong khi trách nhiệm giáo dục của họ vẫn không hề thay đổi.
Thân bài
Để nhìn nhận vấn đề một cách công bằng, trước hết phải khẳng định vai trò cốt lõi của người giáo viên. Họ không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người định hướng nhân cách, giúp học sinh hình thành thói quen, kỷ luật và ý thức sống. Giáo dục chưa bao giờ chỉ là dạy chữ; giáo dục là dạy người. Một tập thể lớp không thể vận hành nếu không có kỷ luật. Một xã hội cũng không thể vận hành nếu con người không được học cách tôn trọng quy định, trách nhiệm và người khác. Bởi vậy, việc nhắc nhở, răn dạy, thậm chí nghiêm khắc với học sinh là một phần không thể thiếu trong chức năng sư phạm.
Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện nay, quyền răn dạy ấy bị bó hẹp lại một cách đáng báo động. Chỉ cần giáo viên nhíu mày, cao giọng hay tỏ ra không hài lòng, họ có thể bị gán mác “áp lực tinh thần”, “bạo lực học đường”, “không đủ đạo đức nghề nghiệp”. Điều này khiến nhiều giáo viên chọn cách im lặng. Họ đứng lớp như một cái bóng, giảng bài theo giáo án, giữ nụ cười xã giao và rời lớp ngay khi hết tiết. Họ không còn dám can thiệp khi học sinh lướt điện thoại, trang điểm, nói chuyện trong giờ học hoặc vô lễ. Từ đó, lớp học không còn đúng nghĩa là nơi trau dồi tri thức và rèn luyện nhân cách, mà dần trở thành nơi “dạy cho xong”, “học cho qua”.
Câu hỏi đặt ra: Giáo viên có thật sự sai khi nhắc nhở và răn dạy học sinh?
Câu trả lời là không – nếu hành động của họ xuất phát từ mục đích giáo dục và phù hợp với chuẩn mực sư phạm. Không một giáo viên nào muốn xúc phạm hay làm tổn thương học sinh. Họ chỉ muốn giữ gìn nề nếp để đảm bảo chất lượng giảng dạy và sự tôn trọng đúng mực. Việc yêu cầu học sinh tập trung, tắt điện thoại, không làm việc riêng, không gây ồn ào là hoàn toàn hợp lý. Đó là cách giáo viên dạy các em biết tôn trọng người khác và chính bản thân mình. Trớ trêu thay, những điều lẽ ra phải là kỷ luật tối thiểu nay lại bị xem như “khó chịu”, “khắt khe” hay “không tâm lý”.
Tuy nhiên, chúng ta cũng cần thừa nhận rằng một số ít giáo viên vẫn còn hành động thiếu kiềm chế, gây ra những vụ việc thật sự phản cảm. Nhưng vì “con sâu làm rầu nồi canh”, cả xã hội lại nhìn những vụ việc đó và áp lên toàn bộ giáo viên một cái nhìn phiến diện, khắt khe. Họ bị yêu cầu phải hoàn hảo – không được nóng giận, không được sai sót, không được nặng lời. Nhưng họ cũng là con người. Họ có cảm xúc, áp lực, mệt mỏi và đôi khi kháng cự lại sự vô tổ chức của lớp học bằng phản ứng bản năng.
Ở chiều ngược lại, cần đặt câu hỏi: Học sinh ngày nay đã thật sự làm đúng trách nhiệm học tập của mình chưa?
Rất tiếc, câu trả lời cũng là không hoàn toàn. Việc sử dụng điện thoại trong giờ học tràn lan, vô lễ với giáo viên, coi nhẹ kiến thức, thích ghi hình hơn là ghi bài… đang trở thành vấn nạn mà không ít giáo viên phải đối diện. Một bộ phận học sinh coi quyền của mình cao hơn trách nhiệm, cho rằng giáo viên bắt buộc phải chiều, phải tâm lý, phải bao dung dù hành vi của các em sai đến mức nào. Và khi cha mẹ bênh vực con một cách mù quáng, học sinh càng trở nên thiếu tôn trọng thầy cô. Giáo dục vì thế trở nên lệch lạc: giáo viên sợ học sinh, học sinh không sợ quy tắc, và phụ huynh thì quên mất rằng thầy cô là người đứng về phía sự trưởng thành của con họ.
Vậy đâu là giải pháp dung hòa? Theo tôi, điều giáo dục Việt Nam cần hiện nay không phải là sự đối đầu giữa giáo viên – học sinh – phụ huynh, mà là sự khôi phục lại ranh giới và vai trò đúng đắn của mỗi bên. Giáo viên cần được trao lại quyền thiết lập kỷ luật trong lớp học. Họ sinh cần được giáo dục về trách nhiệm và thái độ tôn trọng giáo viên. Phụ huynh cần đồng hành và tin tưởng thay vì giám sát và công kích. Nhà trường phải bảo vệ giáo viên trước dư luận không công bằng, không đúng sự thật. Và xã hội cần nhìn giáo dục bằng sự tỉnh táo, không phải bằng cảm xúc nhất thời.
Giáo viên không phải cảnh sát, không phải người phục vụ, càng không phải “con tin” của mạng xã hội. Họ là người gieo chữ, gieo kỷ luật, gieo nhân cách. Nếu họ không thể nghiêm khắc, thì ai sẽ dạy học sinh biết sống có trách nhiệm? Nếu họ không được phép nhắc nhở, thì ai sẽ giúp học sinh hiểu rằng tự do không đồng nghĩa với vô tổ chức? Nếu họ không được bảo vệ, thì có ai còn đủ can đảm đứng lớp với trái tim nhiệt huyết?
Kết bài
Cuối cùng, giáo dục chỉ có thể tốt lên khi mọi bên hiểu rõ vai trò của mình. Thầy cô được tôn trọng, học sinh được rèn giũa, phụ huynh được hợp tác. Một xã hội muốn phát triển không thể để giáo viên vừa dạy học vừa nơm nớp sợ bị quay lén. Một thế hệ trẻ muốn trưởng thành không thể coi kỷ luật là áp lực. Và nền giáo dục muốn phát triển lành mạnh phải đặt sự công bằng trở lại cho cả người dạy lẫn người học.
#vanmau_nghiluanxahoi

Nhận xét
Đăng nhận xét