--> Chuyển đến nội dung chính

BÀI ĐĂNG NỔI BẬT

Chương I - Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường

LẠC CHỐN NHÂN GIAN CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường Công Chúa đưa Thiên Vũ rời khỏi làng cách đó trăm dặm có một sơn động, Tiểu Bạch mới thả Thiên Vũ xuống. Thiên Vũ lần đầu tiên được bay trên mây lúc đầu sợ đến lạc cả hồn vía, một lúc sau mới dần dần ổn lại, chàng quay sang nói với Tiểu Bạch: - Tiểu Bạch, nàng không nên cãi lại lời của Long Vương. Ta hiểu, người và rồng không thể có kết quả. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có chuyện không may. Hay là nàng hãy theo Long Vương về đi. - Chàng không yêu thiếp nữa sao? - Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng hỏi Thiên Vũ. - Không phải ta không yêu nàng nữa, mà là vì... là vì chúng ta không thể... Tiểu Bạch im lặng, bước đến gần Thiên Vũ rồi nói: - Thiếp vì yêu chàng, sẵn sàng đánh mất tất cả, dù có phải chết, thiếp cũng cam lòng. Chỉ xin chàng đừng phụ thiếp, có được không? Nói đến đây, nước mắt Tiểu Bạch chảy thành dòng. Thiên Vũ thấy thế cũng đau lòng khôn xi...

Mạng xã hội trở thành "cơn bão" của thời đại

ĐỀ BÀI:

Trong thời đại bùng nổ của mạng xã hội, con người có thể dễ dàng bày tỏ ý kiến và kết nối với nhau hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, song song với đó là tình trạng công kích, phán xét, lan truyền tiêu cực ngày càng gia tăng, khiến nhiều người sợ hãi khi sống thật hoặc nói lên quan điểm của mình.

Từ hiện tượng trên, anh/chị hãy viết một bài nghị luận xã hội bày tỏ suy nghĩ về thực trạng ứng xử thiếu văn minh trên mạng xã hội hiện nay, và nêu quan điểm cá nhân về cách con người nên sử dụng mạng xã hội để hướng tới sự tích cực, nhân văn hơn.

BÀI VIẾT MẪU

Hẳn là đang có rất nhiều người ngoài kia đối mặt với cô độc, bất lực, áp lực giữa một thế giới tưởng chừng như "kết nối" hơn bao giờ hết. Chỉ cần mở miệng ra nói một câu, bày tỏ một cảm xúc hay quan điểm cá nhân, là lập tức bị công kích, phản đối, thậm chí bị phán xét đến cùng cực. Người ta dễ dàng chụp mũ nhau bằng những lời lẽ sắc bén, vội vàng, mà không cần biết câu chuyện thật sự ra sao. Để rồi, nhiều người buộc phải "xin lỗi đám đông", đôi khi không phải vì sai lầm thật sự, mà vì họ không đủ sức chống lại sức nặng của dư luận.

Cái đáng sợ của thời đại này, không phải là sự khác biệt quan điểm, mà là sự khước từ quyền được khác biệt. Khi một người dám nói lên tiếng nói riêng của mình, họ bị xem như "người lạc quẻ", "thiếu tinh tế" hay "không biết điều". Và khi sóng gió kéo đến, người ta lại chọn cách cúi đầu, cong lưng để tồn tại, như một đóa hướng dương bị buộc phải quay lưng khỏi mặt trời, vì ánh sáng của nó khiến đám đông chói mắt.

Có những ngày, tôi lướt khắp mạng xã hội Việt Nam mà thấy lòng mình nặng trĩu. Một vùng trời ồn ào, náo nhiệt nhưng tràn ngập năng lượng tiêu cực. Chỉ cần xê dịch một chút, là bạn có thể trở thành "tâm bão" của hàng nghìn lời phán xét. Như một thời ở các quốc gia khác, đã từng có những người có chút tiếng tâm chọn cách kết thúc cuộc đời chỉ vì bị "bạo hành ngôn ngữ" trên mạng. Đó là một bi kịch cho thấy cái ác không còn ở trong hành động, mà len lỏi trong từng câu chữ.

Giờ thì, ở Việt Nam, ta cũng bắt đầu thấy điều đó lan rộng. Những trang mạng từng là nơi chia sẻ kiến thức, kết nối cảm xúc, khơi gợi cảm hứng, nay tràn ngập drama, đấu tố, giễu cợt, soi mói. Người ta "giải trí" bằng nỗi đau của người khác, "bàn tán" như một thú vui, và "phán xét" như một quyền lực. Thế giới ảo dần biến thành một phiên tòa không có luật sư, nơi ai cũng có thể trở thành quan tòa.

Tôi tự hỏi, vì sao lại như thế? Vì sao con người lại ngày càng trở nên khắc nghiệt đến vậy với nhau? Có lẽ, bởi vì mỗi người trong chúng ta đều đang mang trong mình một cơn bão nội tâm chưa được hóa giải. Thời tiết ngoài kia ngày càng cực đoan, hạn hán, bão tố, nắng nóng, động đất,... Cũng như bên trong con người, những áp lực, tổn thương, lo âu, cô đơn đang dâng lên như thủy triều. Khi tâm hồn không còn bình yên, người ta dễ giận dữ, dễ công kích, dễ đổ lỗi. Gặp nhau, là xả lũ vào nhau, bởi chẳng biết trút nó đi đâu khác.

Mạng xã hội, vốn chỉ là công cụ, giờ đã trở thành tấm gương phóng đại bản chất cảm xúc con người. Nó phản chiếu nỗi bất an của xã hội, sự rạn nứt trong giao tiếp, và cả khát khao được chú ý trong một thế giới quá đông đúc. Người ta sợ bị lãng quên, nên nói nhiều hơn, ồn ào hơn, cực đoan hơn để được nhìn thấy, dù chỉ trong thoáng chốc. Nhưng càng ồn ào, ta càng trôi xa khỏi điều thật sự cần: một cuộc đối thoại tử tế, một trái tim biết lắng nghe.

Ngày xưa, người ta có thể bất đồng quan điểm nhưng vẫn tôn trọng nhau. Giờ đây, chỉ cần khác ý, lập tức trở thành "đối thủ". Mạng xã hội khiến mọi thứ dễ tiếp cận, nhưng cũng khiến lòng người dễ tổn thương. Một câu nói, một status, một bức ảnh,... tất cả đều có thể trở thành lý do cho một "cơn bão" mới. Và trong vòng xoáy ấy, rất nhiều người đánh mất chính mình: ngại nói, ngại chia sẻ, ngại sống thật, vì sợ bị "ném đá".

Nhưng nếu tất cả đều chọn im lặng, thì ai sẽ nói ra điều đúng? Nếu ai cũng sợ bị tấn công, thì liệu chúng ta có còn dám sống chân thành?

Cái cần của xã hội hôm nay không phải là thêm người chỉ trích, mà là thêm người biết lắng nghe. Không phải là thêm những cuộc tranh cãi đúng sai, mà là thêm những khoảng lặng để hiểu nhau hơn. Chúng ta cần học lại một kỹ năng tưởng chừng đơn giản nhưng hiếm hoi: nghe mà không phán xét, hiểu mà không tấn công.

Bởi đằng sau mỗi quan điểm là một câu chuyện, đằng sau mỗi hành vi là một nỗi đau, đằng sau mỗi người là cả một bầu trời chưa được ai lắng nghe. Và khi ta hiểu điều đó, ta sẽ bớt muốn "xả lũ" vào người khác, mà bắt đầu học cách đắp đê cho chính tâm mình.

Thật ra, mạng xã hội không xấu. Nó chỉ đang phản chiếu trạng thái của con người hiện đại: quá mệt mỏi, quá cô đơn, và quá khao khát được công nhận. Nên thay vì oán trách nó, có lẽ ta nên quay về tự hỏi chính mình:

- Mình đang dùng mạng để chữa lành hay để trút giận?

- Mình đang chia sẻ để kết nối hay để chứng minh điều gì?

- Mình đang lan tỏa yêu thương hay đang đóng góp phần tạo thêm bão tố?

Khi câu trả lời nghiêng về phía an lành, mạng xã hội tự khắc sẽ bớt ồn ào hơn.

Một ngày nào đó, hy vọng chúng ta sẽ lại thấy mạng xã hội đầy những bài viết tử tế, những câu chuyện truyền cảm hứng, những buổi chia sẻ tri thức, như cách nó từng bắt đầu. Hy vọng con người sẽ học được cách dùng ngôn từ như một bông hoa, không phải như một mũi dao. Và hy vọng rằng, dù giữa phong ba bão táp của thế giới này, vẫn còn những đóa hướng dương dám ngẩng đầu hướng về ánh sáng, dù có bị hiểu lầm, dù có bị công kích, nhưng vẫn chọn sống chân thành, bởi đó là điều làm nên phẩm giá con người.

Bởi suy cho cùng, khi bão tan, chỉ còn lại những ai biết giữ lòng mình bình yên. Và có lẽ, đó mới là chiến thắng thật sự giữa thời đại mà mọi thứ đều dễ dàng mất kiểm soát như thời tiết, mạng xã hội và cả trái tim con người.

#vuontamhoncuatrinh

#vanmau

Nhận xét