Tìm kiếm Blog này
Nơi tôi gieo những suy nghĩ, cảm xúc và góc nhìn của riêng mình về thế giới xung quanh.
BÀI ĐĂNG NỔI BẬT
Niềm tin trong công việc: Nền tảng để con người đồng hành với nhau
ĐỀ BÀI NGHỊ LUẬN
Có quan điểm cho rằng: “Trong công việc, niềm tin là yếu tố tiên quyết. Khi một cấp trên đã quyết định tuyển dụng một nhân viên vào vị trí nào đó — dựa trên hồ sơ, năng lực và buổi phỏng vấn — thì họ cần đặt lòng tin vào người mà mình đã lựa chọn, thay vì nghi ngờ hay đa đoan. Sự tin tưởng sẽ giúp nhân viên vững tâm cống hiến. Khi giao việc hoặc kỳ vọng nhân viên đóng góp ý tưởng, người lãnh đạo cũng không nên quá ép buộc; bởi nếu có đề xuất giá trị, họ sẽ chủ động nói ra. Mối quan hệ giữa chủ và nhân viên đòi hỏi sự chủ động từ hai phía, đặc biệt người lãnh đạo phải biết gieo niềm tin và tạo niềm vui để nhân viên tận tâm làm việc cho mình.”
Anh/chị hãy trình bày quan điểm của mình về nhận định trên trong một bài văn nghị luận (khoảng 1200–1300 chữ).
BÀI VĂN MẪU
Trong môi trường làm việc hiện nay, nhiều người thường nghĩ yếu tố quan trọng nhất để vận hành một đội ngũ là kỹ năng, quy trình hay hệ thống quản lý. Nhưng thật ra, có một thứ còn giá trị hơn nhiều, và cũng tinh tế hơn nhiều: niềm tin. Đó là thứ không thể nhìn thấy, nhưng lại quyết định cách con người hợp tác, cách nhân viên cống hiến và cách một tổ chức phát triển. Không có niềm tin, mọi nỗ lực dù lớn đến đâu cũng dễ trở nên khiên cưỡng, đứt gãy. Và ngược lại, khi niềm tin được đặt đúng chỗ, nó trở thành động lực để mỗi người phát huy tốt nhất khả năng của mình.
NIỀM TIN LÀ ĐIỀU ĐẦU TIÊN VÀ QUAN TRỌNG NHẤT KHI ĐẶT QUAN HỆ CÔNG VIỆC
Khi một người sếp quyết định tuyển một nhân viên vào đội ngũ, điều đó đồng nghĩa rằng họ đã xem xét hồ sơ, đã phỏng vấn, đã cân nhắc và đã chọn. Sự lựa chọn đó không chỉ dựa trên năng lực, mà còn dựa trên cảm nhận, kỳ vọng và trực giác nghề nghiệp. Vì vậy, một khi đã chọn, thì nên tin tưởng.
Nhiều môi trường làm việc rơi vào tình trạng căng thẳng chính vì điều này: sếp tuyển người vào nhưng không tin người đó. Không tin vào kỹ năng, không tin vào trách nhiệm, không tin vào ý thức, và thậm chí không tin vào nhân cách của chính người mình vừa đưa vào hệ thống. Khi sự nghi ngờ diễn ra ngay từ ngày đầu tiên, nhân viên sẽ rơi vào trạng thái bất an, làm gì cũng dè dặt, nói gì cũng sợ sai, làm xong cũng sợ bị soi xét. Một người không có cảm giác an toàn thì không thể làm ra kết quả tốt. Một nhân viên không được tin tưởng thì không thể sáng tạo, càng không thể chủ động gánh vác trách nhiệm.
Niêm tin không phải là sự trao quyền mù quáng hay sáo rỗng. Niềm tin là lời thừa nhận rằng: "Tôi đã chọn bạn, tôi tin vào lý do mình chọn bạn.". Khi một nhân viên cảm nhận được niềm tin đó từ cấp trên, họ giống như cây được tưới đủ nước, tự nhiên mà lớn lên, tự nhiên mà muốn cống hiến, tự nhiên mà muốn chứng minh sự lựa chọn ấy là đúng đắn. Nếu người sếp lúc nào cũng nghi ngờ, nghĩ nhân viên có ý xấu hoặc không đủ năng lực thì hóa ra chính họ đang nghi ngờ... khả năng tuyển dụng và đánh giá con người của chính mình.
NGHI NGỜ QUÁ MỨC LÀ KẺ THÙ CỦA MỌI MỐI QUAN HỆ
Có một số người làm sếp luôn mang tâm lý "đa đoan", lo xa quá mức, nghĩ ai cũng có ý gì đó phía sau hành động của họ. Kiếu tâm lý này không chỉ khiến môi trường làm việc nặng nề mà còn khiến mọi thứ trở nên méo mó: nhân viên giỏi không dám thể hiện quá nhiều; nhân viên có ý kiến hay cũng không dám phát biểu; người có năng lực thật sự sẽ tìm đường rời đi.
Một người sếp thiếu niềm tin vào nhân viên sẽ thường:
- Giao việc nửa chừng, lúc nào cũng nhắc lại chi tiết nhỏ.
- Kiểm soát quá mức, cầm tay chỉ việc (đôi khi ngay cả những việc họ không chuyên), soi từng bước, tra hỏi...
- Muốn người khác đọc được suy nghĩ của mình và tự làm y như ý mình.
- Hay đặt câu hỏi theo cách khiến người khác thấy bị nghi ngờ.
- Đòi hỏi sự hoàn hảo nhưng lại không dám trao quyền hoặc đáp ứng các yêu cầu công việc.
Tất cả những điều này khiến nhân viên cảm thấy mình như đang làm việc dưới kính hiển vi, không được tôn trọng, không được tin tưởng, không được xem như một cá thể có khả năng độc lập.
Nghi ngờ khiến người sếp mệt mỏi, những cũng khiến người nhân viên kiệt sức. Và điều đáng tiếc nhất là: nghi ngờ giết chết sự chủ động, thứ mà bất kỳ tổ chức nào cũng mong muốn.
KHÔNG CƯỠNG CẦU LÀ ĐỂ SỰ ĐÓNG GÓP TRỞ NÊN TỰ NHIÊN
Trong môi trường làm việc chuyên nghiệp, người sếp thường mong nhân viên đưa ra ý tưởng, đóng góp sáng kiến để giúp công ty phát triển. Nhưng muốn người ta dám nói, dám hiến kế thì trước tiên họ phải cảm thấy mình được tôn trọng. Không ai dám đưa ý kiến khi biết rằng ý kiến của mình có thể bị bác bỏ gắt gao, bị đánh giá không thiện chí, hoặc tệ hơn nữa là... bị lợi dụng mà không được ghi nhận.
Sự sáng tạo chỉ sinh ra trong môi trường thoải mái và có sự tin tưởng. Khi nhân viên cảm thấy an toàn, họ tự động sẽ chia sẻ những điều họ thấy, những cải tiến họ nghĩ ra, những giải pháp mà họ quan sát được từ thực tế,... mà không cần ép buộc, không cần cưỡng cầu, không cần họp hành nặng nề.
Đôi khi, người sếp kỳ vọng rằng nhân viên phải liên tục đề xuất, liên tục nói ra chiến lược hay kế hoạch lớn. Nhưng thực tế, không phải lúc nào cũng có thứ để nói. Ý tưởng không phải món hàng để "cung cấp theo tuần". Nó chỉ xuất hiện khi:
- Tâm trí thoải mái, nhẹ nhàng
- Mối quan hệ tin tưởng
- Công việc được giao phù hợp
- Động lực được nuôi dưỡng đúng cách
Do đó, thay vì thúc ép: "Em phải đóng góp ý tưởng", người sếp nên gieo nền tảng: "Em cứ làm đúng nhiệm vụ, và khi thấy điều gì cần đề xuất hay khi nào có ý tưởng độc đáo, cứ nói. Anh/chị luôn sẵn sàng lắng nghe". Một câu nói như vậy nhẹ nhàng nhưng tạo không gian vô cùng rộng lớn cho sự sáng tạo.
NGƯỜI SẾP MUỐN NHÂN VIÊN PHỤC VỤ MÌNH TỐT THÌ PHẢI CHO HỌ LÝ DO ĐỂ TỰ NGUYỆN
Sức mạnh của người lãnh đạo không nằm ở tiếng nói lớn, không nằm ở quyền hành, mà nằm ở khả năng khiến người khác muốn làm việc cho mình. Một nhân viên chỉ làm cho bạn bằng trách nhiệm thì họ làm ở mức đủ. Một nhân viên làm cho bạn bằng sự tin tưởng thì họ làm ở mức tốt. Còn một nhân viên làm cho bạn bằng sự tự nguyện và tự hào thì họ làm ở mức xuất sắc.
Muốn đạt đến mức độ đó, người sếp cần:
- Cho nhân viên sự tin tưởng ban đầu.
- Đối xử tôn trọng và thiện chí.
- Giao việc rõ ràng nhưng không kiểm soát thái quá.
- Ghi nhận đúng lúc.
- Và nhất là: tạo cảm giác rằng họ đang đồng hành, chứ không phải đang bị sử dụng.
Khi người nhân viên cảm thấy mình được xem như một phần của hành trình, họ sẽ không chỉ làm việc, họ sẽ đồng lòng. Mà khi đã đồng lòng thì không cần thúc, họ cũng tự tiến.
NIỀM TIN VỪA LÀ QUÀ TẶNG, VỪA LÀ MINH CHỨNG TRƯỞNG THÀNH CỦA NGƯỜI LÃNH ĐẠO
Một người sếp có bản lĩnh thật sự là người đủ tự tin để trao niềm tin. Bởi vì tin người khác cũng chính là tin vào khả năng nhìn người và dẫn dắt của chính mình. Sự tự tin bên trong tạo ra phong thái bình tĩnh, vững vàng, và nhân viên sẽ cảm nhận được điều đó. Khi họ cảm thấy sếp của mình không đa nghi, không chấp nhặt, không soi mói mà rộng lượng và bản lĩnh, họ tự nhiên muốn bước gần hơn, muốn làm tốt hơn, muốn cống hiến nhiều hơn.
Niềm tin là món quà lớn nhất mà người sếp có thể cho nhân viên. Và kết quả họ nhận lại chính là sự trung thành, tự nguyện và tinh thần làm việc bền bỉ của cả đội ngũ.
KẾT LUẬN
"Làm gì cũng phải có niềm tin". Điều này đúng trong cuộc sống và càng đúng trong công việc. Một mối quan hệ công việc thiếu niềm tin thì chỉ là hai người đang "thỏa thuận trách nhiệm". Nhưng khi có niềm tin, họ sẽ trở thành người đồng hành. Một người sếp giữ được lòng tin của nhân viên sẽ có một đội ngũ mạnh. Còn một người sếp luôn nghi ngờ thì sớm muộn gì cũng làm tổn thương chính tổ chức của mình.
Trao đúng niềm tin, đúng cách, đúng người, đó là nền tảng để mọi sự hợp tác trở nên tốt đẹp và bền vững. Và khi người lãnh đạo biết tạo cảm giác an tâm, tôn trọng và tin tưởng cho nhân viên, họ không chỉ là người sếp, mà là người dẫn đường, khiến người khác tự nguyện đi cùng dù con đường có khó khăn đến đâu.
#vanmau_nghiluanxahoi




Nhận xét
Đăng nhận xét