--> Chuyển đến nội dung chính

BÀI ĐĂNG NỔI BẬT

Chương I - Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường

LẠC CHỐN NHÂN GIAN CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường Công Chúa đưa Thiên Vũ rời khỏi làng cách đó trăm dặm có một sơn động, Tiểu Bạch mới thả Thiên Vũ xuống. Thiên Vũ lần đầu tiên được bay trên mây lúc đầu sợ đến lạc cả hồn vía, một lúc sau mới dần dần ổn lại, chàng quay sang nói với Tiểu Bạch: - Tiểu Bạch, nàng không nên cãi lại lời của Long Vương. Ta hiểu, người và rồng không thể có kết quả. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có chuyện không may. Hay là nàng hãy theo Long Vương về đi. - Chàng không yêu thiếp nữa sao? - Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng hỏi Thiên Vũ. - Không phải ta không yêu nàng nữa, mà là vì... là vì chúng ta không thể... Tiểu Bạch im lặng, bước đến gần Thiên Vũ rồi nói: - Thiếp vì yêu chàng, sẵn sàng đánh mất tất cả, dù có phải chết, thiếp cũng cam lòng. Chỉ xin chàng đừng phụ thiếp, có được không? Nói đến đây, nước mắt Tiểu Bạch chảy thành dòng. Thiên Vũ thấy thế cũng đau lòng khôn xi...

Bài thơ: Khát vọng an nhiên | Mai Trinh

Ai đâu ngỡ chốn văn phòng,
Sướng như tiên cảnh thong dong giữa đời.
Vào rồi mới thấm cảnh người,
Muộn phiền phủ kín một trời đắng cay.

Khổ tâm nói mãi bao ngày,
Nói ra càng thấy hao gầy lòng thêm.
Cô đơn kẹt giữa bóng đêm,
Nội tâm quằn quại chẳng tìm được ai.

Thân là trưởng nữ trên vai,
Việc nhà việc nước ngổn ngang đủ điều.
Ngoài đời ai hiểu bao nhiêu,
Trong chén cơm nhỏ đã nhiều gánh to.

Cha mẹ yếu – cũng đến cho,
Em thơ vướng chuyện lại lo theo cùng.
Nhiều khi muốn thở một chừng,
Giấu đi nước mắt sau lưng nụ cười.

Người ngoài khuyên thả, khuyên vơi:
“Buông đi đầu óc nhẹ vài phần thôi.”
Nói thì dễ lắm ai ơi,
Ở trong cuộc ấy… buông rơi được nào.

Ngửa cổ kêu giữa trăng sao:
“Trời ơi Đất hỡi, con nào dám than.
Con mệt lắm, mở lòng ban
Cho con phút nghỉ bình an với mình.”

Ước mong sống đúng niềm tin,
Mà sao khó tựa bước lên thang trời.
Gánh đời nặng tựa sương rơi,
Cần lắm một điểm tựa nơi riêng mình.

Bước đi đơn độc tháng ngày,
Tự thân hiểu rõ đắng cay riêng mình.
Ngàn câu giải thích phân minh,
Người nghe chẳng thấu, lặng thinh nỗi sầu.

Đành thôi lặng lẽ cúi đầu,
Tự mang chất nặng, tự hầu vết thương.
Tự lo tìm lối đoạn trường,
Tự gỡ nút thắt đoạn đường chính ta.

Rồi ngày cũng tới hoan ca,
Như chim mở cánh bay xa lưng trời.
Tự do tự tại thảnh thơi,
An nhàn mới thật là đời như tiên.

Tiền tài, danh lợi đảo điên,
Thêm vào chỉ khiến ưu phiền chất cao.
Chỉ mong khỏe mạnh ngọt ngào,
Bình yên giữa chốn lao xao cuộc trần.

Áo ấm, nệm êm đôi phần,
Cơm thơm lót dạ, tinh thần thảnh thanh.
Không còn đối chọi nhân gian,
Như như vọng lại — đạo nằm trong ta.

Không vì níu giữ phù hoa,
Nghề danh, lợi lộc… mà sa kiếp đời.
Người đời bảo mộng mơ thôi,
Mấy ai tự nhận chính người cũng mơ.

Xem thêm các bài thơ khác tại: Thơ của Trinh

Nhận xét