--> Chuyển đến nội dung chính

BÀI ĐĂNG NỔI BẬT

Chương I - Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường

LẠC CHỐN NHÂN GIAN CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường Công Chúa đưa Thiên Vũ rời khỏi làng cách đó trăm dặm có một sơn động, Tiểu Bạch mới thả Thiên Vũ xuống. Thiên Vũ lần đầu tiên được bay trên mây lúc đầu sợ đến lạc cả hồn vía, một lúc sau mới dần dần ổn lại, chàng quay sang nói với Tiểu Bạch: - Tiểu Bạch, nàng không nên cãi lại lời của Long Vương. Ta hiểu, người và rồng không thể có kết quả. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có chuyện không may. Hay là nàng hãy theo Long Vương về đi. - Chàng không yêu thiếp nữa sao? - Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng hỏi Thiên Vũ. - Không phải ta không yêu nàng nữa, mà là vì... là vì chúng ta không thể... Tiểu Bạch im lặng, bước đến gần Thiên Vũ rồi nói: - Thiếp vì yêu chàng, sẵn sàng đánh mất tất cả, dù có phải chết, thiếp cũng cam lòng. Chỉ xin chàng đừng phụ thiếp, có được không? Nói đến đây, nước mắt Tiểu Bạch chảy thành dòng. Thiên Vũ thấy thế cũng đau lòng khôn xi...

Bài thơ: Lãnh đạo và Kẻ khéo nói | Mai Trinh

Mới chân ướt bước vào đây,
Vài tháng nhận việc lòng đầy đắng cay.
Tận tâm trăn trở suốt ngày,
Đêm đêm thao thức, nghĩ suy muôn đường.

Cầu mong doanh nghiệp đúng đường,
Vươn lên phát triển như mơ ước thầm.
Cân đo mọi việc trước sau,
Trình lên đầy đủ để mong vừa lòng.

Nghĩ sao chi phí bớt hao,
Ông ít chi mà lợi nhuận thêm cao.
Nào ngờ ông lại dò xem,
Âm thầm hỏi kẻ thân quen mọi điều.

Trở ra ông chê kém nhiều,
Bảo ta lỗi thời, chậm chiều nghĩ suy.
Ép nghiên cứu đúng ý vì,
Ông muốn bằng bạn, bằng bè ngoài kia.

Ta góp ý, ông lại khinh khi,
Bảo "không hợp lý, khó bề làm ăn".
Đến khi vừa ý ông rồi,
Ông cười: "Thông minh hơn ngày hôm qua".

Duyệt rồi ông mới chi ra,
Chi xong hiệu kém lại quy tội mình.
Phận nữ, ít nói, tĩnh trầm,
Đành mang sự thật nặng tình mà thôi.

Lãnh đạo kia không cần người giỏi,
Chỉ cần người khéo nói họ hay.
Lời ta góp ý bao ngày,
Người khác lặp lại, liền thay "đúng rồi!"

Chốn không trân trọng lời người,
Thì đừng cố gắng nói cười to hơn.
Bớt cho, bớt phí tâm hồn,
Bớt gieo kỳ vọng để lòng bình yên.

Làm tròn phận, giữ đạo riêng.
Rời đi thanh thản, chẳng phiền, chẳng đau.
Không cần minh chứng trước sau,
Với người cố chấp chẳng mau hiểu mình.

Cứ là người tốt, bình sinh,
Âm thầm sinh trưởng, đẹp tình tâm ta.

Đọc thêm các bài thơ khác tại: Thơ của Trinh

Nhận xét