--> Chuyển đến nội dung chính

BÀI ĐĂNG NỔI BẬT

Chương I - Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường

LẠC CHỐN NHÂN GIAN CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường Công Chúa đưa Thiên Vũ rời khỏi làng cách đó trăm dặm có một sơn động, Tiểu Bạch mới thả Thiên Vũ xuống. Thiên Vũ lần đầu tiên được bay trên mây lúc đầu sợ đến lạc cả hồn vía, một lúc sau mới dần dần ổn lại, chàng quay sang nói với Tiểu Bạch: - Tiểu Bạch, nàng không nên cãi lại lời của Long Vương. Ta hiểu, người và rồng không thể có kết quả. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có chuyện không may. Hay là nàng hãy theo Long Vương về đi. - Chàng không yêu thiếp nữa sao? - Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng hỏi Thiên Vũ. - Không phải ta không yêu nàng nữa, mà là vì... là vì chúng ta không thể... Tiểu Bạch im lặng, bước đến gần Thiên Vũ rồi nói: - Thiếp vì yêu chàng, sẵn sàng đánh mất tất cả, dù có phải chết, thiếp cũng cam lòng. Chỉ xin chàng đừng phụ thiếp, có được không? Nói đến đây, nước mắt Tiểu Bạch chảy thành dòng. Thiên Vũ thấy thế cũng đau lòng khôn xi...

Bài thơ: Sếp mê kẻ nói - Tên thành thạo suông | Mai Trinh

Văn phòng nho nhỏ nép bên
Tiết chi ngân sách, tuyển thêm làm gì?
Bỗng đem kỹ thuật giao tri
Kiêm luôn phòng bán, truyền thông, hợp đồng.

Chưa từng biết chuyện thị trường,
Mà nghe hắn nói: hợp, khôn, rất lành!
Nữ nhân góp ý rành rành,
Bao năm kinh nghiệm chẳng thành lời hay.

Khen anh kỹ thuật suốt ngày,
Gật gù trước mặt, sếp say như đồng.
Từ đâu mọc thêm "Thần đồng",
Đầu ta đội mãi, bảo không… cũng đành.

Nực cười chuyện khắp doanh doanh,
Nơi nào cũng gặp bọn “thành thạo suông”.
Có tài một chút là “luôn”,
Lôi ra tận dụng, nói tuông đủ điều.

Sếp thương kỹ thuật đáng yêu,
Xây kênh bán hàng, nói nhiều lại hay.
Tưởng rằng tự gánh vai này,
Ai ngờ đụng việc chợt quay đi liền.

Cũng là lính lác ngang hàng,
Mà hay cao giọng, sai làm mới hay.
Ra lệnh miệng lạt nhẹ tênh,
Ngầm coi ta lính, biểu mình phải theo.

Thất bại chẳng học cũng quên,
Còn hay nhờ vả đôi phen rất buồn.
Thị trường lao động xoay cuồn,
Đi đâu cũng gặp cảnh luồn, cảnh quanh.

Khó thay thị trường cạnh tranh,
Có khi hợp việc lại sanh chán chường.
Ước chi rút khỏi phố phường,
Tự xây sự nghiệp, tìm đường bình yên.

Tiếc thay tay trắng mãi phiền,
Chỉ đành viết mấy lời duyên gửi đời.
Ai chung cảnh ngộ ghé chơi,
Đọc qua thấm nỗi, ngậm ngùi biết nhau.

Mong sao trời thuận, đất hòa,
Một ngày công trọn, danh cao như lòng. 

#vuontamhoncuatrinh

Đọc thêm các bài thơ khác tại: Thơ của Trinh

Nhận xét