--> Chuyển đến nội dung chính

BÀI ĐĂNG NỔI BẬT

Chương I - Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường

LẠC CHỐN NHÂN GIAN CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường Công Chúa đưa Thiên Vũ rời khỏi làng cách đó trăm dặm có một sơn động, Tiểu Bạch mới thả Thiên Vũ xuống. Thiên Vũ lần đầu tiên được bay trên mây lúc đầu sợ đến lạc cả hồn vía, một lúc sau mới dần dần ổn lại, chàng quay sang nói với Tiểu Bạch: - Tiểu Bạch, nàng không nên cãi lại lời của Long Vương. Ta hiểu, người và rồng không thể có kết quả. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có chuyện không may. Hay là nàng hãy theo Long Vương về đi. - Chàng không yêu thiếp nữa sao? - Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng hỏi Thiên Vũ. - Không phải ta không yêu nàng nữa, mà là vì... là vì chúng ta không thể... Tiểu Bạch im lặng, bước đến gần Thiên Vũ rồi nói: - Thiếp vì yêu chàng, sẵn sàng đánh mất tất cả, dù có phải chết, thiếp cũng cam lòng. Chỉ xin chàng đừng phụ thiếp, có được không? Nói đến đây, nước mắt Tiểu Bạch chảy thành dòng. Thiên Vũ thấy thế cũng đau lòng khôn xi...

Người làm việc thật lòng lại bị nghi ngờ vì không đủ ‘hiện đại’

Sáng nay, khi tôi chạy xe đến công ty, lòng lại thầm mong cho con đường kẹt xe thêm một chút, để tôi có thể đến muộn một chút. Bởi ngay khoảnh khắc dừng xe trước cổng, một nỗi buồn vô cớ lại dâng lên, thứ cảm giác của một người đi làm nhưng chẳng còn thấy mình thuộc về nơi đó nữa.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần làm tốt công việc là đủ. Nhưng rồi tôi nhận ra, trong một môi trường mà sự nghi ngờ và những đánh giá dựa trên vẻ bề ngoài lấn át tất cả, năng lực dường như trở thành điều thứ yếu. Khi không có ai bảo vệ, không ai nói đỡ, không ai chịu lắng nghe, bạn mới hiểu thế nào là “sức cô, thế cô”.

Tôi luôn chọn con đường tiện lợi nhất, phù hợp nhất cho doanh nghiệp. Nhưng đáp lại, vị sếp của tôi, cũng là chủ công ty, lại cho rằng tôi không chịu cập nhật công nghệ AI vào công việc. Nếu tôi biết ông ấy thực dụng đến vậy, có lẽ tôi đã “lợi dụng AI” từ lâu, chứ chẳng dại gì tin rằng công sức và óc sáng tạo thật của mình sẽ được trân trọng.

Tôi hiểu rõ, khi một người sếp xem AI là thước đo năng lực, thì sự hiện diện của một marketer như tôi chỉ là tạm bợ. Một ngày nào đó, khi ông ta đã biết vận hành máy móc thành thạo, tôi sẽ bị thay thế hoặc đơn giản là bị “đá” đi mà chẳng cần ai thế chỗ.

Tôi vẫn nhớ buổi sinh nhật của ông ta. Một bữa tiệc nhỏ nhưng phơi bày rõ ràng trật tự nơi công sở: bàn của những người “lớn” quây tròn bên nhau, bia rượu và tiếng cười ồn ào. Còn tôi, người duy nhất ăn chay, ngồi lặng lẽ ở góc bàn dài với đĩa đồ chay riêng.

Giữa lúc mọi người đang rôm rả, ông sếp nói lớn: “Ăn đi em, ăn đặng còn về…”

Nghe thì như lời quan tâm, nhưng trong ánh mắt và ngữ điệu ấy, tôi thấy rõ một khoảng cách vô hình. Giữa bàn tiệc toàn người nhậu, tôi như một kẻ bị “trấn yểm” niềm vui. Tôi ăn cho xong rồi xin phép về. Tuần sau nghe kể lại, họ đã nhậu tới khuya, vui vẻ như thể tôi chưa từng xuất hiện.

Từ hôm đó, tôi nhận ra trong mắt họ, tôi là kẻ khác biệt: ít nói, chậm rãi, không dễ đoán. Có lẽ họ nghĩ tôi đang giấu nghề hay âm thầm toan tính điều gì. Trong khi thật ra, tôi chỉ cố làm việc theo lý trí, giữ cho tâm mình yên giữa những thị phi mệt mỏi. Nhưng xã hội này vốn thế, người ta nhìn người khác bằng cây thước tiêu chuẩn của riêng mình, đo lòng người bằng suy nghĩ của bản thân, chứ hiếm khi chịu đặt mình vào vị trí đối phương.

Những ngày gần đây, khi công ty bắt đầu nói đến “chuyển đổi AI”, tôi lại thấy ngao ngán. Cứ mỗi lần nghe hai chữ “báo cáo AI”, tim tôi lại nặng trĩu. Từ một đề xuất máy ảnh đơn giản, câu chuyện bị thổi phồng lên thành “thiếu cập nhật công nghệ”, “lạc hậu so với công ty người ta”. Nhưng công ty người ta lớn gấp mười lần chúng tôi. Tôi chỉ nghĩ cho thực tế, còn họ thì nghĩ đến hình thức.

Và thế là, những lời khuyên chân thành lại trở thành tội lỗi, còn sự im lặng bị hiểu là chống đối. Người ta muốn bạn phục tùng, chứ không cần bạn suy nghĩ.

Tôi đã từng rất muốn cống hiến nhưng rồi nhận ra, chẳng ai cần bạn hi sinh khi họ không coi trọng điều đó. Khi AI được tung hô như cây bút của thời đại, còn người viết thật lòng lại bị nghi ngờ vì “không biết bắt trend”, tôi chợt tự hỏi: từ bao giờ, sự chân thành lại trở thành điều lỗi thời?

Trong thời đại mà “content phải trở thành KOL”, còn “AI trở thành người viết chính”, có lẽ những người như tôi, những kẻ viết bằng cảm xúc thật đang dần trở nên lạc lõng.

Nhưng tôi tin, dù thế nào đi nữa, vẫn cần có ai đó giữ lại chút nhân tính cho nghề sáng tạo. Vì khi con người bị thay thế hoàn toàn bằng máy, thế giới này sẽ vận hành nhanh hơn thật đấy, nhưng sẽ chẳng còn ai hiểu thế nào là một câu chữ biết đau.


#vuontamhoncuatrinh

Nhận xét