--> Chuyển đến nội dung chính

BÀI ĐĂNG NỔI BẬT

[REVIEW] Lạc Chốn Nhân Gian - Chương I - Hồi 10: Tình sâu chẳng thoát lưới trời

Chào mừng các độc giả yêu thích dòng truyện huyền huyễn Việt đã quay trở lại với Vườn Tâm Hồn Của Trinh. Nếu bạn đã theo dõi hành trình của nàng Công chúa Tiểu Bạch và chàng ngư phủ Thiên Vũ từ những ngày đầu, chắc hẳn bạn sẽ không thể cầm lòng trước những diễn biến kinh hoàng trong Lạc Chốn Nhân Gian - Chương I - Hồi 10 với tiêu đề: Tình sâu chẳng thoát lưới trời – Một kiếp uyên ương hóa đoạn trường. Đây không chỉ là một chương truyện, mà là một bản bi ca về sự hy sinh, lời thề nguyền và cái kết đẫm lệ của một tình yêu trái ngang giữa hai thế giới Tiên - Phàm. Bài viết này sẽ review chi tiết những điểm nhấn đắt giá nhất của hồi truyện này. LỜI THỀ DƯỚI SƠN ĐỘNG TRONG LẠC CHỐN NHÂN GIAN - CHƯƠNG I - HỒI 10 Mở đầu Lạc Chốn Nhân Gian - Chương I - Hồi 10, chúng ta bắt gặp Tiểu Bạch và Thiên Vũ trong một sơn động u tối, nơi họ tạm lánh khỏi sự truy đuổi của Long Vương. Đây là lúc tâm lý nhân vật được bộc lộ rõ nét nhất. Thiên Vũ – một người phàm trần – dù sợ hãi nhưng lại là người hiểu rõ ...

Chương I - Hồi 12: Chương Huấn hỏi cưới - Long Vương trở mặt

LẠC CHỐN NHÂN GIAN (MAI TRINH)

CHƯƠNG I - KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH

Hồi 12: Chương Huấn hỏi cưới - Long Vương trở mặt

Nói đến Chương Huấn, sau khi mang chuyện của Tiểu Bạch Công Chúa bẩm lên Long Vương, hắn ngày đêm trông chờ tin tốt. Đến hôm nay, mọi chuyện đã như ý nguyện của hắn rồi, Công Chúa đã bị bắt đưa về cung, hắn biết tin thì mười phần vui mừng, hắn cười lớn:

- Ha ha ha ha ha..., cuối cùng thì tên Thiên Vũ đó cũng đã chết rồi, hơn nữa còn chết thê thảm nữa chứ. Công Chúa cuối cùng cũng phải trở về Long Cung thôi! Người mà muội ấy có thể lấy chỉ có thể là ta mà thôi!

Tên Hải Diêu nghe được cũng vui vẻ mừng theo:

- Chúc mừng Đại Vương, cuối cùng cũng đã đạt được như ý nguyện... Vậy tiếp theo đây Ngài sẽ...

- Ta sẽ sang đó thăm nàng.

Nói xong, hắn chỉnh sửa lại mũ áo, cưỡi Long Mã đến Long Cung, xin yết kiến gặp Long Vương để được vào thăm Công Chúa. Đến trước cổng Long Cung, Chương Huấn nói với binh tôm gác cổng:

- Ta là Chương Huấn Thủy Cung Nam Hải, ngươi hãy vào bẩm với Long Vương cho ta được vào yết kiến.

Binh tôm theo lời, bảo hắn đợi ngoài cổng, còn mình thì vào trong bẩm với Long Vương:

- Bẩm Long Vương, có Chương Huấn Nam Hải Thủy Cung đến yết kiến!

Long Vương cũng vì nể tình nhờ có Chương Huấn đến báo tin mới cứu được con gái, bằng không Tiểu Bạch Công Chúa đã bị Thiên Lôi xử rồi, Ngài nói:

- Cũng may lần trước có Chương Huấn đến nói mọi việc, ta mới có thể kịp thời cứu được Công Chúa... Hãy cho hắn vào đây.

- Dạ!

Binh tôm lui ra, mời Chương Huấn vào, Chương Huấn rảo bước vào trong chính điện, hành lễ chào Long Vương:

- Chương Huấn Nam Hải Thủy Cung bái kiến Long Vương.

- Hãy đứng dậy đi.

Chương Huấn đứng dậy, sửa lại dáng đứng ngay ngắn, Long Vương hỏi:

- Hôm nay ngươi đến đây có việc gì chăng?

- Bẩm Long Vương, thần... biết được Ngài đã đưa được Công Chúa về rồi, chẳng hay Công Chúa hiện giờ ra sao?

Long Vương tỏ ra vẻ buồn rầu mà đáp:

- Đúng là ta đã đưa được Tiểu Bạch về rồi, nhưng mọi chuyện không tốt lắm...

- Thưa Ngài, không tốt như thế nào?

Long Vương thở dài nói:

- Công Chúa lòng đã tan nát, khóc cạn nước mắt khi chứng kiến lang quân của mình chết thảm, nó còn nói hận người cha này...

- Vậy bây giờ Công Chúa đang ở đâu? Thần muốn được gặp Công Chúa, biết đâu thần có thể khuyên răn được nàng.

- Công Chúa giờ đã bị ta nhốt vào Lãnh Cung rồi...

Chương Huấn rất ngạc nhiên, lại hỏi:

- Sao ạ? Bị nhốt vào Lãnh Cung sao? Dám hỏi Long Vương, là tên Thiên Vũ đó dụ dỗ Công Chúa, chỉ nên xử tội một mình hắn thôi, vì sao phải nhốt cả Công Chúa vào Lãnh Cung vậy?

Long Vương đã có phần tin tưởng Chương Huấn, nên đã đem chuyện phán tội Công Chúa kể lại cho hắn nghe qua một lượt. Nhưng Long Vương lại không nói nàng đã mang thai, Chương Huấn nghe qua mọi chuyện, cũng cảm thấy thật đau lòng. Hắn xin Long Vương được đi thăm Công Chúa, nhưng Long Vương lại không đồng ý, vì nơi Lãnh Cung u tối, người bị nhốt vào Lãnh Cung không được phép giao thiệp với bất kỳ ai. Trừ phi người đó ăn năn hối cải, thì Long Vương có thể suy xét mà thả ra ngoài. Hiểu ý Long Vương không muốn cho mình gặp mặt, nên Chương Huấn cũng bỏ qua, không nhắc chuyện muốn đi thăm Công Chúa nữa. Nhưng chuyện hắn muốn cưới Công Chúa trước nay vẫn không có ý thay đổi, lần này nhận ra Long Vương có chút tin tưởng mình, hắn bèn tranh thủ hỏi luôn:

- Khởi bẩm Long Vương, nếu như Công Chúa cả đời này không thay đổi, chẳng lẽ phải nhốt nàng ấy cả đời sao? Như vậy thì thật là uất ức cho nàng quá!

- Bổn Vương cũng hiểu điều đó, nhưng luật lệ đã thế ta cũng đành chịu vậy.

- Thưa Long Vương, nếu chỉ vì nàng ấy lấy một tên người phàm mà phải bị nhốt trong Lãnh Cung cả đời, thì thật là tiếc cho thanh xuân của nàng. Giá như... giá như có người cam tâm tình nguyện cưới Công Chúa, một mặt xung hỷ cho Long Cung, một mặt có thể xá tội cho Công Chúa, chẳng hay Long Vương thấy thế nào?

Nghe đến đây, Long Vương cũng phần nào đoán ra được dụng ý trong câu nói của Chương Huấn. Hắn muốn cưới Công Chúa, nhưng chuyện này Long Vương không bao giờ đồng ý. Ngài thừa biết tên Chương Huấn này không có gì tốt, Ngài cũng theo ý hắn nói lời hàm ý đáp lại:

- Nếu chỉ còn cách đó Tiểu Bạch mới có thể được ra ngoài trở lại... Vậy thì... người cưới Công Chúa của ta cũng phải môn đăng hộ đối. Là người thủy tộc, tốt nhất là người của Long tộc, thuộc họ hàng hoàng thân quốc thích vậy thì mới xứng đáng với Công Chúa của ta.

Nghe Long Vương nói vậy, Chương Huấn hiểu ngay Long Vương cho rằng mình không xứng với Công Chúa, nhưng hắn không chịu bỏ cuộc, hắn vẫn ngang bướng nói thêm:

- Thần biết thân phận của thần không thể sánh với Long tộc cao quý của Ngài, nhưng thần dám khẳng định, thần một lòng một dạ với Công Chúa. Thần và Công Chúa là thanh mai trúc mã từ thuở bé, không ai hiểu nàng ấy hơn thần, và cũng không ai có thể cho nàng ấy hạnh phúc hơn thần. Tình yêu của thần dành cho Công Chúa không ai có thể so sánh được. Xin Long Vương minh xét!

Thấy Chương Huấn không có ý bỏ cuộc, Long Vương cũng tỏ rõ thái độ:

- Vừa rồi, ngươi nghe không hiểu những gì ta nói sao? Người lấy Tiểu Bạch phải là người của Long tộc, thuộc hoàng thân quốc thích. Ngươi thì không phải, ngươi chẳng qua chỉ là một tên Chương Huấn, cai quản vùng biển đen tối ở Nam Hải, ngươi có tư cách gì muốn cưới Công Chúa bảo bối của ta? Ngươi hãy quay về đi, và chuyện này không được nhắc lại nữa. Còn chuyện ngươi báo tin cho ta để ta có thể cứu được Công Chúa, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi, ngày mai sẽ có lính lác mang quà thưởng đến phủ của ngươi. Còn bây giờ, ngươi hãy lui về đi.

Không đạt được như ý nguyện, Chương Huấn không cam tâm. Những lời nói vừa rồi của Long Vương càng làm hắn thêm bẻ mặt trước bọn binh lính có mặt ở đó. Hắn cũng đành phải cáo lui quay về. Về đến Thủy Cung, Chương Huấn giận đùng đùng, đập bàn đập ghế, xô đổ đồ đạc tứ tung. Hải Diêu thấy Đại Vương giận dữ, hắn chỉ biết quỳ xuống tâu:

- Đại Vương, Đại Vương, xin Ngài bớt giận, có gì từ từ nói mà!

- Hư! Lão Long Vương đó, đúng thật là quá đáng, ông ta dám trước mặt bọn binh lính của ông ta bỉ mặt ta, làm ta mất mặt, tức chết đi mà!

- Đại Vương, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào? Xin Đại Vương hãy bình tĩnh, kể rõ cho tiểu thần nghe, tiểu thần xin san sẻ cho Ngài.

Chương Huấn đem mọi việc kể lại một lượt, Hải Diêu nghe qua cũng làm bộ tức giận thay chủ nhân:

- Hứ, lão Long Vương đó, đúng thật là hồ đồ rồi! Đại Vương yêu con gái của ông ấy như vậy lại không chịu gã, còn đòi gã cô ta cho người Long tộc nữa chứ. Ông ta nghĩ con gái của ông ta còn giá lắm sao? Đường đường là một Công Chúa của Đông Hải Long Cung, lại leo lên bờ rồi yêu người phàm, còn thề non hẹn biển kết nghĩa phu thê với hắn. Giờ thì sao, kết quả lang quân chết thảm, còn bản thân thì làm góa phụ, bị giam trong Lãnh Cung, không nhìn thấy ánh mặt trời...

- Ngươi nói đủ chưa vậy? - Chương Huấn đập bàn mắng Hải Diêu - Tiểu Bạch dù gì cũng là người mà ta yêu, hạng cỏn con như ngươi dám chửi nàng ấy, bộ không muốn sống nữa hay sao?

Hải Diêu sợ hãi, quỳ xuống xin tha tội:

- Đại Vương tha tội, Đại Vương tha tội! Hải Diêu... Hải Diêu chỉ là tức thay cho Ngài. Uổng công Ngài yêu Công Chúa, dày công sắp xếp lại không được như ý muốn, Hải Diêu giận quá mới nói những lời sai quấy, xin Đại Vương tha tội cho!

Chương Huấn nghe hắn nói thế, cũng đã bình tĩnh hơn, cho hắn đứng dậy, rồi lại chau mày toan tính:

- Thôi được rồi, ngươi đứng lên đi.

Hải Diêu vừa đứng dậy vừa tạ ơn rồi lui ra đứng một góc. Chương Huấn suy tính rồi nói rằng:

- Ta nhất định phải lấy cho bằng được Công Chúa, bằng không ta không cam tâm! Hưm.

Chương Huấn sẽ lại bày ra kế hoạch gì để hồng lấy được Công Chúa? Khi biết được Công Chúa mang thai, liệu hắn có còn yêu nàng? Đừng bỏ lỡ hồi sau nhé.

<< Quay lại Mục lục     < Hồi trước - Hồi tiếp theo >     Audio đọc truyện >

Nhận xét