Tìm kiếm Blog này
Nơi tôi gieo những suy nghĩ, cảm xúc và góc nhìn của riêng mình về thế giới xung quanh.
BÀI ĐĂNG NỔI BẬT
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương I - Hồi 7: Thiên Vũ trọng thương – Tiểu Bạch hiện thân rồng
LẠC CHỐN NHÂN GIAN
CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH
Hồi 7: Thiên Vũ trọng thương - Tiểu Bạch hiện thân rồng
Tên Chương Huấn tức giận hóa phép rời đi, cứ tưởng hắn bỏ về Thủy Cung, nhưng thật không ngờ, hắn lại nhân lúc Tiểu Bạch chưa kịp quay về, đã tìm đến nhà của Thiên Vũ. Hắn dùng phép xuyên tường, đến bên cạnh giường của Thiên Vũ. Cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, Thiên Vũ vốn đã ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Chương Huấn với vẻ mặt giận dữ đang trừng mắt nhìn mình, chàng bật ngồi dậy hoảng hốt nói:
- Ngươi...ngươi là ai?
- Hoàng Thiên Vũ, vì ngươi mà Tiểu Bạch rời xa ta, hôm nay ta phải tính sổ với ngươi!
Vừa dứt lời, hắn liền chưởng phép vào ngực của Thiên Vũ một cái, khiến Thiên Vũ đau đến thổ huyết. Chương Huấn nhìn thấy Thiên Vũ bị thương, hắn liền cười lớn, sau đó hóa phép bỏ đi. Thiên Vũ đau đến nổi không nói được lời nào, sau đó ngã ra giường hôn mê bất tỉnh.
Vừa lúc đó, Tiểu Bạch về tới. Nhìn thấy luồng ánh sáng đen bay ra từ nhà của Thiên Vũ, đoán chắc Thiên Vũ đã gặp chuyện không may, nàng vội hoảng hốt chạy thẳng vào nhà tìm Thiên Vũ. Nàng chạy vào phòng thì thấy Thiên Vũ thổ huyết nằm bất tỉnh trên giường, liền vội chạy đến lây Thiên Vũ:
- Thiên Vũ... Thiên Vũ... Huynh mau tỉnh lại đi...!
Tiểu Bạch quan sát thấy vết thương ở ngực, nàng không ngần ngại vạch áo chàng ra, phát hiện vết thương là do bị chưởng pháp có độc, nàng thốt lên:
- Là độc chiêu của Chương Huấn! Hắn thật độc ác mà!
Thiên Vũ chợt ho lên vài tiếng, tay ôm ngực, mặt chau mày, nhăn nhó trông rất đau đớn. Ngay lúc này Tiểu Bạch lưỡng lự: "Nếu cứu huynh ấy, huynh ấy sẽ nhận ra ta không phải là người, hơn nữa để cứu huynh ấy, công lực của ta sẽ suy yếu, thậm chí có thể bị lộ nguyên hình ... Nhưng nếu ta bỏ mặt huynh ấy, để huynh ấy phải chịu đau đớn, ta thật không đành lòng!". Trong lúc còn mãi do dự, Thiên Vũ lại thổ huyết thêm lần nữa. Nàng thấy vậy đành quyết định: "Huynh ấy là người phàm, sao có thể chịu đựng nổi độc chiêu của Chương Huấn được! Huynh ấy vì ta mà trọng thương, ta không thể bỏ mặt không cứu...". Nghĩ xong, nàng liền vận công hóa phép trị thương cho Thiên Vũ. Liên tục trong khoảng một canh giờ, Thiên Vũ dần dần bình phục trở lại. Còn Tiểu Bạch vì vận công cứu Thiên Vũ, đã tốn nhiều sức lực, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, sức khỏe nhanh chóng yếu đi.
Thiên Vũ từ từ mở mắt ra, cảm thấy trong người hoàn toàn bình phục, như chưa từng bị thương, Thiên Vũ nghĩ:
- Vừa rồi ta bị một tên dị nhân hung hãn đánh ta một chưởng, ta cảm thấy tim đau nhói không thể thở được, còn nôn ra máu, tưởng như toi mạng rồi. Kỳ lạ, sao bây giờ lại cảm thấy tinh thần minh mẫn, sức khỏe tràn trề, như chưa từng bị thương, hơn nữa còn khỏe hơn trước... Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Trong lúc đang suy nghĩ, chàng xoay người qua thì thấy Tiểu Bạch đang gục bên giường với bộ dạng kỳ lạ, Thiên Vũ hoảng hốt. Tiểu Bạch trở nên yếu ớt, nhưng lạ thay, trên đầu nàng có có hai cái sừng, các ngón tay mọc móng dài. Khi Tiểu Bạch ngẩng đầu lên thì đôi mắt lại sáng trong như mắt mèo, nét mặt trắng nhợt trông thật đáng sợ. Thiên Vũ trông thấy một phen khiếp vía, không thốt nên lời. Tiểu Bạch biết Thiên Vũ đang sợ hãi, nên cố gượng ngồi dậy và giải thích với Thiên Vũ rằng:
- Thiên Vũ, huynh đừng sợ, muội là Tiểu Bạch... - Giọng điệu yếu ớt.
- Cô là Tiểu Bạch sao? ... Không đúng! Tiểu Bạch cô nương xinh đẹp, hiền thục, sao lại có bộ dạng giống như cô được chứ, tôi không tin đâu! Nhất định cô là yêu quái, đến đây hại tôi đúng không? Đúng rồi, Tiểu Bạch cô nương đâu, cô có làm gì cô ấy không? - Thiên Vũ vừa hoảng sợ nhưng vẫn không quên lo lắng cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch mỉm cười, tuy sức khỏe đang yếu ớt, nhưng vẫn rất hạnh phúc, nàng nhẹ nhàng nói:
- Thì ra, huynh luôn lo lắng cho muội, trong lúc huynh nguy hiểm và hoảng sợ, huynh vẫn không quên lo lắng cho muội... Muội thật sự rất cảm kích!
Thiên Vũ cố gắng bình tĩnh, nhìn Tiểu Bạch thật kỹ và hỏi nàng:
- Nói vậy, cô là Tiểu Bạch thật sao?
- Giọng nói của muội... huynh không nhận ra sao?
Nghe Tiểu Bạch nói vậy, Thiên Vũ khẳng định đúng là Tiểu Bạch rồi. Chàng bước đến đỡ lấy Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... Sao muội lại ra bộ dạng này vậy? Có phải yêu quái đã hại muội không?
Tiểu Bạch giải thích:
- Muội không phải yêu quái... Chuyện đến nước này rồi, muội đành nói thật với huynh... Muội tên là Bạch Long Nữ, là con gái của Long Vương ở Biển Đông. Vì muội ham thích cảnh trần thế xinh đẹp, nên đã lén rời khỏi Long Cung bơi lên bờ. Ai ngờ trong lúc dạo chơi đã gặp phải ác ma Nam Sơn Ma Vương, hắn truy đuổi hồng muốn giết muội. Thật may mắn muội chạy vào ngôi làng này, ngôi làng này được phủ hào quang của Thần Phật, nên hắn không thể vào được. Chính vì vậy nên muội đã thoát chết, nhưng vì bị kiệt sức, muội đã ngất bên bờ sông. Cũng may lúc đó có huynh đến cứu muội, cho muội uống nước mới kịp giữ lại mạng này...
- Thảo nào muội lại có thể uống nhiều nước như vậy.
Tiểu Bạch nói tiếp:
- Muội cảm kích lòng tốt của huynh, nên mới nghĩ cách ở lại báo đáp công ơn của huynh đã cứu muội...
- Muội là Công Chúa ở Long Cung, sao có thể để cho muội nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho huynh chứ! Nếu huynh biết muội là Công Chúa, huynh tuyệt đối sẽ không để muội làm như vậy!
- Là muội tự nguyện muốn làm mà! Từ trước tới giờ, muội chưa từng tự nguyện làm chuyện gì đó cho ai. Nhưng khi gặp được huynh, muội mới hiểu thế nào là thương một người... Thương một người là phải biết chăm lo cho người ấy, sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ người ấy...
- Vì vậy khi nảy ta bị thương, là muội đã liều mạng cứu ta sao?
- Ừm… - Tiểu Bạch khẽ gật đầu.
Nghe đến đây, Thiên Vũ rưng rưng muốn khóc, chàng không ngờ một Công Chúa chốn Long Cung lại vì mình mà hy sinh nhiều đến như vậy. Chàng nghĩ đến kẻ xấu vừa hại mình mà tức giận:
- Tên ác ma đó là ai vậy?
- Hắn là Chương Huấn, Chương Đại Vương ở Thủy Cung, nguyên hình của hắn là một con bạch tuộc, đạo hạnh ngang bằng muội. Vốn dĩ muội và hắn là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ. Nhưng càng ngày, hắn càng ngông cuồng tự đắc, khiến muội không còn muốn thân thiết với hắn nữa. Hắn tự nghĩ, sau này muội sẽ là thê tử của hắn, nên khi thấy muội ân cần với huynh, hắn nổi lòng ghen tức, mới bày kế hãm hại huynh...
- Nói vậy, là huynh đã liên lụy muội. Nếu như huynh để muội trở về Long Cung, có lẽ muội sẽ không gặp phải chuyện này.
- Không, Thiên Vũ. Chương Huấn đó một khi đã ghét ai, cho dù có đáp ứng yêu cầu của hắn, thì hắn vẫn nuốt lời thôi, huynh đừng tự trách mình. Vì huynh, muội có thể đánh đổi nhiều thứ hơn nữa...
Nói đến đây, Tiểu Bạch dường như không thể cầm cự thêm. Thiên Vũ càng thêm lo lắng:
- Tiểu Bạch... Tiểu Bạch, muội làm sao vậy?
Tiểu Bạch với giọng nói yếu ớt:
- Thiên Vũ, có lẽ muội sắp hiện nguyên hình rồi... Không thể để dân làng biết muội là rồng...
Thiên Vũ trong lòng bối rối:
- Vậy...vậy bây giờ huynh phải làm sao mới có thể giúp muội?
- Huynh hãy đưa muội ra bờ sông, khi muội ở gần nước sẽ ổn lại thôi.
Nghe lời Tiểu Bạch, Thiên Vũ vội bế nàng chạy đến bờ sông. Khi đến bờ sông, Tiểu Bạch nói:
- Huynh hãy để muội xuống nước...
Khi Thiên Vũ để Tiểu Bạch xuống nước, ngay lập tức Tiểu Bạch vận công hấp thụ tinh khí từ nước, không khí, cây cỏ. Bỗng hai chân của nàng biến thành cái đuôi rồng dài đến mấy thước màu trắng kim. Khắp cơ thể nàng phát ra ánh sáng trắng rực rỡ. Tiểu Bạch đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, dần dần khôi phục lại thể trạng. Sau khoảng hai canh giờ, Tiểu Bạch đã dần khôi phục lại hình dáng cô nương ban đầu. Thiên Vũ thấy mọi chuyện đã ổn, vội đến đỡ nàng dậy, Tiểu Bạch an ủi Thiên Vũ:
- Giờ thì muội đã không sao rồi. Nhưng mà cơ thể của muội vẫn còn yếu, cần được nghỉ ngơi thêm.
Thiên Vũ:
- Không sao, để huynh đỡ muội.
Thiên Vũ dịu dàng dìu Tiểu Bạch trở về, vừa về đến nhà, không lâu sau thì trời đã sáng. Hôm nay Thiên Vũ không đi bắt cá, mà ở nhà nấu cháo tẩm bổ cho Tiểu Bạch. Hai người quanh quẩn bên nhau, nói cười hạnh phúc. Bên ngoài cửa ngõ nhà Thiên Vũ, tên Hải Diêu đứng lấp ló, đã quan sát thấy hết mọi việc, hắn xoay gót trở về báo cáo với Chương Đại Vương. Kế tiếp Chương Huấn sẽ lại bày ra kế gì để chia rẽ đôi uyên ương này? Hãy chờ đến hồi sau.

Nhận xét
Đăng nhận xét