Tìm kiếm Blog này
Nơi tôi gieo những suy nghĩ, cảm xúc và góc nhìn của riêng mình về thế giới xung quanh.
BÀI ĐĂNG NỔI BẬT
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương I - Hồi 8: Lời gièm pha trước Long Vương
LẠC CHỐN NHÂN GIAN
CHƯƠNG I: KHỞI NGUYÊN ĐỊNH MỆNH
Hồi 8: Lời gièm pha trước Long Vương
Hải Diêu trở về Thủy Cung mách chuyện lại với Chương Huấn. Chương Huấn vừa nghe xong liền đùng đùng nổi giận. Hóa ra hắn cố tình đả thương Thiên Vũ là nằm trong kế hoạch của hắn, Chương Huấn tức giận nói:
- Hư! Ta đã cố tình đánh hắn trọng thương, để cho Tiểu Bạch mềm lòng cứu chữa cho hắn, công lực của muội ấy vì vậy mà suy yếu, sẽ lộ nguyên hình. Mục đích là để tên Thiên Vũ đó nhìn thấy mà khiếp sợ, hắn sẽ đuổi muội ấy đi. Như vậy thì muội ấy sẽ thuộc về ta... Thật không ngờ, hắn không những không đuổi muội ấy đi, ngược lại còn giữ muội ấy lại, chăm sóc, tẩm bổ! Hư, đúng là làm ta tức chết mà!
Hải Diêu thấy Đại Vương tức giận, nên nói vài câu xoa dịu:
- Đại Vương không cần quá tức giận, tên Thiên Vũ ngốc nghếch đó đúng thật là đáng ghét, cứ để thuộc hạ một chưởng giết chết hắn. Nếu hắn chết đi, nói không chừng Tiểu Bạch Công Chúa sẽ trở về bên Người. Dù gì hắn cũng chỉ là một tên người phàm nhỏ nhoi, sinh mạng ngắn ngủi, thuộc hạ nghĩ, Công Chúa thích hắn cũng chỉ là nhất thời thôi.
Chương Huấn bỗng trở nên điềm tĩnh:
- Không đâu, nếu chỉ thích nhất thời, Tiểu Bạch sẽ không liều mạng tốn nhiều công lực như vậy để cứu hắn. Ngươi cũng biết người thủy tộc rời khỏi nước quá lâu, công lực sẽ dễ bị hao tổn. Nếu vận công quá nhiều sẽ bị hiện nguyên hình, thậm chí có thể mất mạng.
- Người nói rất đúng, nếu vậy Người dự tính tiếp theo sẽ làm gì?
Chương Huấn nheo mắt lại, mím môi suy tính:
- Nếu đã trăm phương nghìn kế cũng không thể khiến muội tự giác quay về. Vậy thì ta đành phải nhờ đến ông ấy thôi.
Nhân vật mà Chương Huấn muốn nhờ cậy để đưa Tiểu Bạch quay về rốt cuộc là ai? Hãy theo dõi tiếp sau đây.
Chương Huấn quyết định cưỡi Long Mã đến Long Cung tìm gặp Long Vương, hắn đứng ngoài cửa xin được yết kiến. Binh tôm thay lời chạy vào bẩm với Long Vương:
- Báo...! Khởi bẩm Long Vương, có Chương Huấn ở Thủy Cung Nam Hải đến cầu kiến.
Long Vương vốn không ưa thích Chương Huấn, nên đã bảo binh tôm:
- Ta không muốn gặp hắn, cứ nói ta bận rồi không thể tiếp chuyện, ngươi bảo hắn về đi.
- Bẩm Long Vương, Chương Đại Vương biết Ngài không muốn gặp, nên đã dặn thuộc hạ nói với Ngài là hôm nay hắn đến có việc liên quan đến Tiểu Bạch Công Chúa.
Nhắc đến Tiểu Bạch Công Chúa, từ hơn một tháng trước Công Chúa nhờ Hà Tử quay về nói với Ngài rằng muốn ở lại dương gian cứu nhân độ thế, đến nay vẫn chưa về, lo sợ chuyện Chương Huấn đến đây vì Công Chúa hẳn là có chuyện, nên đã đồng ý cho hắn vào cung:
- Đến đây vì Tiểu Bạch sao? Không lẽ Tiểu Bạch ở dương gian xảy ra chuyện gì? (Hướng sang nói với binh tôm) Ngươi cho gọi hắn vào đây.
Binh tôm:
- Dạ!
Sau khi được triệu kiến, Chương Huấn rảo bước đi vào hành lễ:
- Chương Huấn Thủy Cung Nam Hải tham kiến Long Vương!
- Được rồi, đứng dậy đi.
- Tạ Long Vương. (Từ từ đứng dậy)
Long Vương vừa nói vừa đi lại Ngai Vàng từ từ ngồi xuống:
- Ngươi nói có chuyện liên quan đến Tiểu Bạch muốn nói với ta, vậy ngươi nói đi, là chuyện gì?
- Khởi bẩm Long Vương, Tiểu Bạch Công Chúa đã ở lại nhân gian hơn một tháng nay rồi, chẳng lẽ Người không nóng ruột sao?
- Ổ? Sao phải nóng ruột chứ? Công Chúa ở lại nhân gian là vì muốn giúp đỡ con người, đó là chuyện tốt, sao ta phải lo lắng chứ? Hơn nữa, ngôi làng đó có hào quang của Thần Phật phủ chiếu, căn bản không có yêu ma xâm nhập vào được, ta việc gì phải lo?
Chương Huấn mỉm cười đầy vẻ tự tin:
- Thưa Long Vương, nếu nói ngôi làng đó được Thần Phật phủ hào quang, yêu ma không thể xâm nhập, vậy thì người dân nơi đó vốn rất yên ổn. Có việc gì để Công Chúa ở lại giúp chứ?
Nghe Chương Huấn nói vậy, Long Vương cũng thấy có lý:
- Nói cũng phải... (ánh mắt Long Vương nhìn Chương Huấn đầy vẻ nghi ngờ). Nhưng ngươi nói mập mờ như vậy rốt cuộc là có ý gì? Cứ nói thẳng ra, ta không thích lòng vòng!
- Long Vương, thật ra thần cũng đã từng mấy lần đến tìm Tiểu Bạch, khuyên muội ấy quay về Long Cung, vốn dĩ người thủy tộc không thể ở trên bờ quá lâu. Nhưng Tiểu Bạch mãi mê trần gian không chịu quay về, quả thực điều này không tốt với muội ấy. Nhưng thật không ngờ, muội ấy không chịu nghe lời của Chương Huấn mà càng muốn ở lại nhân gian lâu hơn.
- Thật vậy sao? (Long Vương thoáng nghi ngờ, nhưng sau đó lại tỏ ý phớt lờ) Ha ha, Tiểu Bạch là con gái của ta, ta còn không hiểu nó sao? Tiểu Bạch vốn ham chơi, thích ngắm phong cảnh, dù gì ngôi làng đó cũng rất an toàn, cứ để nó ở lại đó học hỏi thêm vài điều. Một thời gian nữa ta cho người gọi nó về cũng không muộn.
Thấy như có vẻ không thuyết phục được Long Vương gọi Công Chúa về, Chương Huấn đành nói ra sự thật:
- Long Vương, không lẽ Người không muốn biết lý do vì sao Công Chúa không muốn quay về sao?
Long Vương bắt đầu cảm thấy Chương Huấn rất phiền, Ngài chau mày nhìn hắn, tay cầm gậy gõ một cái mạnh xuống sàn nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì thì hãy nói thẳng ra, nếu ngươi cứ như vậy thì hãy đi về!
- Xin Long Vương bớt giận, Chương Huấn sẽ nói thẳng, chỉ mong Người hãy giữ bình tĩnh!
Long Vương trỏ tay vào mặt Chương Huấn bảo:
- Nói mau!
Chương Huấn tỏ ra vẻ mặt nghiêm trọng cứ như thật sự lo lắng cho Tiểu Bạch vậy, hắn bẩm tấu rằng:
- Bẩm Long Vương, sở dĩ Tiểu Bạch Công Chúa luôn muốn ở lại ngôi làng đó không chịu về là vì... là vì Công Chúa đã để tâm tới một tên người phàm.
Long Vương ngạc nhiên:
- Ngươi nói sao?
- Dạ phải, thần đã nhiều lần khuyên can, nhắc nhở muội ấy nên trở về Long Cung, từ xưa đến nay người thủy tộc và con người không thể kết hợp. Nhưng Tiểu Bạch không nghe, vẫn luôn muốn ở lại đó. Thần nghĩ rằng mọi nguồn cơn chắc chắn là do tên người phàm đó dụ dỗ Công Chúa, nên thần đã cho Hải Diêu tìm đến gặp hắn nhắc nhở, nào ngờ hắn không những không nghe lời, ngược lại còn cố tình giữ Tiểu Bạch ở lại, còn cho rằng Hải Diêu và thần là kẻ xấu...
Long Vương ngắt lời:
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao?
Chương Huấn nghe Long Vương nói vậy, xém chút nữa đã để lộ vẻ hoảng sợ, hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hắn đã thoáng hoảng hốt. Hắn vẫn nói tiếp:
- Bẩm Long Vương, thần không dám nói mình là một người tốt, nhưng thần thật sự rất quan tâm đến Công Chúa, thần không muốn có bất cứ tổn hại nào đến Công Chúa cả. Nhưng tên người phàm đó, không biết đã dùng bùa mê gì khiến Công Chúa ở mãi không chịu rời đi. Mỗi ngày, Công Chúa đều phải cơm bưng nước rót cho hắn...
- Cái gì?! - Nghe đến đây, Long Vương bắt đầu nổi giận. - Tiểu Bạch nấu cơm bưng nước cho một tên người phàm sao?
Thấy Long Vương bắt đầu tin tưởng, Chương Huấn liền nói tiếp:
- Không những vậy, thần biết được chuyện này vô cùng tức giận. Đường đường là Công Chúa của Long Cung lại phải đi hầu hạ người phàm. Thần quá tức giận, biết không thể khuyên Công Chúa được, nên đã nhân lúc Công Chúa vắng mặt, thần đã tìm đến hắn chưởng cho hắn một chưởng, hắn chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Nhưng thật không ngờ, Công Chúa lại liều mạng cứu hắn đến nổi tiêu hao quá nhiều công lực, phải hiện nguyên hình. Ấy vậy mà Công Chúa vẫn không chịu trở về Long Cung. Thần nghĩ Công Chúa là con gái của Người, chuyện đã đến nước này phải cho Người biết thôi. Khẩn xin Người hãy đi cứu Công Chúa!
Long Vương nghe Chương Huấn nói, người giận đến nổi run cả tay, trong lòng chẳng khác gì núi lửa sắp phun trào. Chương Huấn quan sát thấy thế, trong lòng đắc ý, bèn thúc giục Long Vương:
- Khẩn xin Long Vương hãy đi cứu Công Chúa! Nếu cứ kéo dài thời gian, chỉ e là sẽ không còn kịp...
- Như thế nào là không còn kịp…?
- Bẩm Long Vương, thần phát hiện Công Chúa đã có tình ý với tên người phàm đó rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ Công Chúa yêu hắn sâu đậm thì muội ấy sẽ phải chuốc lấy tai vạ.
Mặc dù rất tức giận, nhưng Long Vương thừa biết đây là âm mưu của Chương Huấn, hắn muốn dựa vào chuyện này để cưới được Công Chúa, mặc khác, lời hắn nói cũng có lý. Thật ra Long Vương cũng không thích hắn, nên cố giằng lòng tỏ ra bình tĩnh:
- Chuyện của Công Chúa là chuyện của Long Cung. Chuyện ở Thủy Cung Nam Hải còn cần Chương Đại Vương giải quyết, vậy nên ngươi hãy về trước đi!
- Vậy còn chuyện của Công Chúa khẩn xin Ngài hãy mau chóng ra quyết định.
- Ta đã biết rồi, ngươi hãy lui mau đi!
Thấy Long Vương không muốn giữ mình ở lại, hơn nữa hắn cũng đã đạt mục đích, nên theo lời Long Vương xin kiếu lui ra. Khi ra khỏi cửa Long Cung, hắn mới đắc ý cười khẩy một cái rồi phủi áo cưỡi Long Mã trở về Thủy Cung.
Nói về Long Vương, sau khi Chương Huấn rời đi, ông mới để lộ cơn nổi trận lôi đình của mình. Một cái giậm chân của Ngài làm cho Chính Điện chao đảo, tôm cá không yên, bơi lội loạn xạ. Ngài cho truyền Hà Tử yết kiến:
- Người đâu! Gọi Hà Tử đến đây cho ta!
Hà Tử nhận lệnh, vội vã chạy đến yết kiến:
- Hà Tử tham kiến Long Vương.
Long Vương giận dữ trỏ tay vào mặt Hà Tử nói:
- Ngươi... ngươi hãy nói thật cho ta biết, lần trước ngươi tìm được Công Chúa, nhưng sau đó lại một mình trở về, rốt cuộc Công Chúa ở dương gian làm gì?
Hà Tử chưa biết Long Vương đã biết hết mọi chuyện, nên vẫn nói dối:
- Công Chúa nói là...ở lại nhân gian để cứu nhân độ thế...
Long Vương nghe Hà Tử nói dối, liền đạp hắn một cái, khiến hắn ngã lăng nhào. Ngài quát:
- Ngươi to gan lắm, dám lừa dối ta sao? Ta đã biết hết rồi, Công Chúa ở lại trần gian ở với một tên người phàm, hầu cơm bưng nước cho hắn, có đúng vậy không? Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ lấy mạng quèn nhà ngươi!
Hà Tử hoảng sợ, lạy lục xin tha:
- Long Vương... Xin Ngài bớt giận, Hà Tử sẽ nói thật, xin Ngài đừng giết tôi!
- Nói! - Long Vương quát.
- Bẩm Long Vương, Công Chúa quả thật đang ở nhà của một tên người phàm, ngày ngày nấu cơm, quét dọn nhà cửa cho hắn. (Long Vương trừng mắt nhìn, Hà Tử vội nói) Nhưng hắn không hề bắt ép Công Chúa, mà là Công Chúa tự nguyện làm vậy…
- Ngươi hãy nói rõ hơn cho ta nghe!
- Dạ bẩm, sở dĩ Công Chúa làm như vậy là vì ngày hôm đó, trong lúc Công Chúa đang dạo chơi gặp phải Nam Sơn Ma Vương, hắn muốn đoạt mạng Công Chúa, Công Chúa chạy vào làng Điếu Ngư đó mới thoát nạn. Nhưng vì kiệt sức nên đã ngất đi, xém chút hiện nguyên hình, cũng may có Thiên Vũ công tử cứu một mạng, Công Chúa mới không sao.
Nghe Hà Tử nhắc đến Nam Sơn Ma Vương, quả thật tên ác ma đó đã xuống trần gian, Công Chúa dạo chơi ở nhân gian thật sự rất nguy hiểm. Nghe đến đây, Long Vương cũng hạ cơn giận:
- Có chuyện như vậy sao?
- Dạ phải, vì muốn đền ơn cứu mạng, nên Công Chúa mới ở lại hàng ngày nấu cơm đền ơn cho hắn.
Long Vương dần bình tĩnh lại:
- Ra là vậy... Nhưng còn chuyện Công Chúa vì cứu hắn mà hiện nguyên hình thì như thế nào?
Hà Tử nói:
- Chuyện này...Hà Tử không biết...
Long Vương cũng phần nào hiểu sự việc, cũng không còn giận dữ nữa, Ngài cũng tha chết cho Hà Tử. Ngài bảo:
- Được rồi, ngươi hãy lui xuống đi.
- Dạ, thuộc hạ cáo lui.
Long Vương đã biết được chuyện của Tiểu Bạch Công Chúa, lại có liên quan đến Nam Sơn Ma Vương, tiếp theo đây Ngài sẽ làm gì? Liệu Công Chúa có phải trở về Long Cung? Hãy xem hồi sau.
<< Quay về Mục lục < Hồi trước đó - Hồi tiếp theo > Audio đọc truyện >

Nhận xét
Đăng nhận xét